Skip to main content

Chứng tự kỉ của Soang

Mình có một thói quen khá khác người thường, đó là tự nói chuyện với bản thân mình, không phải trong tiếng Việt mà là bằng tiếng Anh.
Thói quen đấy thường phát sinh khi mình rỗi rãi như khi đi tắm, rửa chén và khi không ai gần đó. Nhưng có vài lần mình bị "caught" bởi mẹ mình khi đang nói về một cái chủ đề gì đấy.
Mọi người nghĩ mình học nhiều quá, đầu óc bị "tưng", nhưng mình nào có tưng đâu, đấy chỉ là một cách để mình "practice English", tuy khá khác người.
Việc nói tiếng Anh và áp dụng tiếng Anh vào càng nhiều tình huống của cuộc sống có thể giúp bạn thành lập một phản xạ suy nghĩ bằng tiếng Anh. Có nhiều bạn mất rất nhiều thời gian để trả lời một câu hỏi đơn giản bởi vì không quen với việc suy nghĩ như thế. Các bạn ấy sẽ phải dịch câu nói đó qua tiếng Việt, nghĩ câu trả lời bằng tiếng Việt, xong lại... dịch ra tiếng Anh, rồi nói lên. 
Chi khổ vậy, sao mình không suy nghĩ bằng tiếng Anh ngay từ đầu, để có thể "Speak like a native" như A .J. Hoge vẫn thường nói?
Ngoài kia không thiếu những cách luyện nói, chẳng qua là bạn không chịu nói thôi, bạn ngại nói do mình nói dở, nhưng nếu bạn không nói chắc đời đời bạn cũng không khá lên được. Ai cũng đã từng nói tiếng Anh dở, tiêu biểu là như mình của vài năm trước, phát âm lóng ngóng, ngữ pháp sai tùm lum. Đến cả những cái đơn giản như "The pencils", đáng lẽ phải dùng "are", mà theo thói quen tiếng Việt, lại cứ ráp "is" vào. Những lỗi đấy cũng chẳng ai để tâm, nhưng mà nó "kì kì" sau đấy... mất hứng cho người nghe.
Rồi sau một thời gian khổ luyện, mình nói trôi chảy hơn, nghe sướng tai hơn, thế là mình thích, mà thích thì luyện đi luyện lại càng nhiều. Dần nó thành thói quen, rồi mình hình thành lối sống khá tích cực...
Đừng ngại luyện, ai cũng phải từ dở mới lên giỏi được.
Chứ mới bắt đầu tập một hai hôm, giỏi liền, chắc ai cũng là Đỗ Nhật Nam, ai cũng là Bill Gates, thế giới nhiều tỉ phú quá sao sống nổi.

Luyện đi hen
#Practice_40_hours_a_day
#Ling_ling

Thân.
30/6, chân thành xin lỗi vì cúp ngày ghi blog.
10 : 23 AM

Comments

Popular posts from this blog

The art of making people smile.

Suốt bao nhiêu năm sống trên trái đất này, thế là năm nay mình đã quyết định tỏ lòng biết ơn. Mình lên một cái list dài thiệt dài cỡ 30 người hơn đã giúp mình làm nên năm 2019, edit, chỉnh sửa cả ngày rồi tối đi chúc, hi vọng mình thêm được điều gì đó tốt đẹp cho ngày xuân đầu năm của họ. Sau một hồi, mình nhận được một loạt tin nhắn từ người thân khắp phương, cảm thấy mình đã làm được một việc có ích cho đời. Người chị quen qua Facebook đang du học ngạc nhiên, vì hong ngờ rằng mình nhớ đến chị ấy. Hay 4 anh em trong nhà mà lâu nay mình không nói lời nào, nay lại thấy mình gửi, cảm ơn mình rất nhiều. Hay những đứa bạn thân lâu ngày không nói chuyện, cũng bất ngờ không kể xiết vì mình nhớ đến tụi nó. Làm xong rồi, mình cảm thấy như nào nhỉ? Nói chung là vui. Vui vì mình đã giúp ai đó có được niềm vui mới vào năm mới này, một khởi đầu tốt đẹp cho họ để tiếp bước trong năm 2020. Soang. 1.1.20 12:00AM 

Khắc đưa mình lại gần nhau

Mới đó mà 5 phút rồi, nhanh thật - Bạn vẫn tự nhủ mình mỗi bữa sáng Mới đó mà nửa tiếng rồi - Bạn vẫn thầm nghĩ khi lướt mãi trên timeline bất tận của Facebook. Mới đó mà một ngày rồi - Bạn leo lên giường khi còn dang dở việc nay, việc đây Mới đó mà một tuần rồi - Bạn cũng chưa làm được điều gì mới Mới đó mà một tháng, một năm trôi qua, bạn cũng chẳng làm được gì ngoài niềm đam mê facebook bất diệt. Rồi mai đó, sao nhanh quá hết một đời người. Thời gian là vô giá, vô giá hổng có nghĩa là rẻ đến mức hông có giá, mà là vì nó giá trị quá, không gì có thể đánh đổi được, thời gian vẫn trôi mỗi phút, mỗi khắc bạn còn sống.  “Hỡi thanh niên, hãy bán cho tôi một năm tuổi trẻ, tôi sẽ trả cho bạn một tỉ đô xanh” – Cố Thủ tướng Singapore Lý Quang Diệu từng phát biểu về giá trị của tuổi trẻ. Thứ quý giá nhất mà bạn có được khi ở ngưỡng cửa 20 chính là thời gian, theo sau là sức lực để có thể theo đuổi những gì mình muốn, làm nên những điều tuyệt vời. Đáng buồn thay, đâu đó vẫn...