Skip to main content

Đà Lạt thương

Người ta thường hay nói, Đà Lạt là thành phố ngàn hoa, thành phố tình yêu,... Với mình Đà Lạt đẹp không ở hoa, không ở tình mà là sự thầm lặng của nó. Có nhiều người nói Đà Lạt có gì đâu, chán òm, nhưng với mình, có những cảm xúc mình hem hiểu cảm nhận được do tình cờ, hay là do Đà Lạt mang tới nữa.
Có cái lạnh buốt khiến mình nhớ về những ngày mưa và những ngày nắng ấm ở Sài Gòn, khiến mình yêu thêm những điều mà cuộc đời còn dang dở, giúp mình sống chậm lại và cảm nhận nhiều hơn. Có lẽ Đà Lạt hợp với mình mà ưu ái mình đến thế. 
Cũng có nhưng thăng trầm mà chẳng hay do đời gửi đến tại xứ Đạ Lạch chờ mình khai phá.

1/ Tiếng lòng.
Chuyện là hổm bửa đoàn mình đi ăn tối tại resort, mình ăn xong nghe đâu tiếng đàn piano bên ngoài phòng ăn. Tò mò chạy ra, mình thấy một người nghệ sĩ đang chơi đàn. Trong lòng mình có gì đó lắng lại, có gì đó thổn thức. Nhiều người nghe thì bảo là hay, tốt hay gì đó, nhưng với mình, có một cảm xúc mà những ai không tìm hiểu sâu về âm nhạc và có lòng yêu mến nó sẽ không bao giờ hiểu được.
Mình muốn lên đó chơi những bài nhạc mà mình đã thuộc nằm lòng. Mỗi khi mình chơi đàn hay coi video âm nhạc, mình lại cảm thấy tiếc nuối một cái gì đó. Mình muốn đi học đàn lại, mình muốn nâng cao hơn nữa, mình muốn biết nhiều hơn về thăng, về giáng, về khóa Sol, khóa Fa. Âm nhạc là một thế giới rất mực đẹp đẽ mà không tìm hiểu nó bạn sẽ không thể nào hiểu được.
Người nghệ sĩ không chơi đàn bằng tay nữa, mà người ấy chơi bằng cả trái tim. Trôi đi theo âm thanh tuyệt diệu ấy, mình băn khoăn ngẫm nghĩ rằng có nên lên đó chơi hay không, có hay không? Mình hoàn toàn có thể bơ đi như không biết gì, nhưng mình không thể dối được lòng mình. Mình muốn được lên đó, hoài niệm về những ngày xưa...
Rồi mình cũng lên gõ nhẹ bài Hungarian Sonata, khổ nỗi là chẳng biết sao cứ bấn loạn cả lên, nhịp điệu và nốt bị sai kinh khủng. Người nghệ sĩ ấy ngồi dưới nhìn mình và mỉm cười, nói mình cứ bình tĩnh lại mà chơi, đừng căng thằng quá. Khi mình lấy được đà và chơi lại, nhà mình lại có công chuyện. Bất đắc dĩ, mình phải rời khỏi ghế dù không muốn chút nào.
Nhớ lại nụ cười hiền từ của người nghệ sĩ ấy và nhưng thanh âm mà mình đã nghe, có gì đó làm mình nao lòng, một thứ gì đó thật đẹp đẽ mãi thôi thúc mình phải học lại âm nhạc.
Hiện tại mình đang bận lắm đây, nhưng có lẽ không sớm thì muộn, một ngày nào đó, mình sẽ quay về nơi lớp đàn ấy và học kĩ hơn về những điều mình còn đang dang dở, còn đang khiến mình bâng khuâng...

2/ Đồi thông.
Cho đến lúc mình đi Đà Lạt, mình mới được tận mắt chứng kiến cây thông lần đầu tiên. Mới đầu nhìn thấy loài cây ấy, có gì đó trong linh cảm chợt nói với mình rằng mình gắn kết với nó.
Những nhành thông lay nhẹ trong gió lạnh buốt của Đà Lạt độ xế chiều làm khung cảnh thêm thầm lặng. Bất chợt, một trái thông rơi xuống, chẳng biết vì trọng lực hay liệu có nội lực nào bên trong nó. Trái thông nằm trên thảm cỏ xanh rì ấy, như chờ người đến nhặt mà tìm hiểu cái điều thú vị bên trong nó, hay nói cách khác là mình.
Giữa thiên nhiên ngút ngàn, thời gian chưa bao giờ trôi chậm như thế, cứ như có một khoảng lặng chỉ có mình và trái thông ấy. Mình học cách tận hưởng từng giây phút của cuộc đời trôi qua, để mỗi giây đều đong đầy hạnh phúc.
Đời có thăng có giáng, biết tận hưởng để còn vẽ lên đời nốt thăng, chứ cứ trầm hoài, ai vui được?

3/ Gia đình mình.
Nhà mình hiếm khi đi chơi xa cùng nhau.
Lần gần nhất mà gia đình mình đi chơi chắc cũng phải là 2 năm trước rồi, năm 2017 đợt nhà mình đi Thái Lan, sau lần đó cũng không ai nhắc đến chơi nữa. Cho đến cuối tháng 7 năm nay, tức 2019, mẹ mình mới bớt bận được một chút, mọi người mới có khoảng hở để nghĩ đến việc nghỉ ngơi.
Nhà mình thường không nói chuyện với nhau nhiều, một là im hai là cãi vã. Nhiều lúc mình cũng hem biết sao nhà mình làm gì mà cãi vã hoài vậy được. Chuyến đi lần này đã giúp ba mẹ mình gần nhau hơn, hàn gắn hơn để mình có cơ hội hiểu rõ nhau nhiều hơn. Nếu cảnh tượng này trong gia đình bạn là một điều "vốn có, đương nhiên" thì bạn thực sự rất may mắn đấy. Những thứ gì càng khan hiếm trong đời sống càng khiến người ta khát khao. Tình cảm gia đình có thể là chuyện bình thường với bạn nhưng là gì đó rất đặc biệt đối với người khác...

Còn nhiều điều Đà Lạt đem lại cho mình mà mình không thể kể xiết được. Nhưng hi vọng qua 3 điều mà mình có nói ở trên, bạn có thể hiểu thêm được chút về ý nghĩa chuyến đi lần này đối với mình.

Đà Lạt thương yêu là thế, nhưng vẫn có một vài điều khiến mình khá buồn.

Đồi thông ngày một ít đi, mình tự hỏi liệu 5 năm sau mình quay lại, Đà Lạt sẽ còn như thế nào? Đà Lạt sẽ còn thông chứ? Có còn những ngày mưa phùn lất phất không? Thiên nhiên và thương mại là hai điều không nên đi chung với nhau bởi thương mại kiểu gì cũng tàn phá thiên nhiên. Nhà nghỉ, resort mọc lên càng nhiều, các địa điểm du lịch mọc lên như nấm thay thế cho đồi thông và nếp sống lặng lẽ của Đà Lạt. 
Đây có phải là một điều tích cực? Có lẽ, nhưng thay cho cái "tích cực" ấy là cái lạnh, đồi thông ngút ngàn bị lấy đi, liệu nó có xứng chăng.

Hi vọng một tương lai mới cho Đà Lạt.
Mình yêu Đà Lạt, yêu cả những người yêu Đà Lạt.
.
.
.
.
12:18 PM - 29/7

Comments

Popular posts from this blog

#RT1: Boredom.

Chào bạn, những con người đang đọc blog của mình... <Chán> Mình viết bài viết này vào một buổi chiều đầu tháng 7, vào lúc chán nản chẳng muốn làm gì. Mùa hè cũng qua đi được nửa chặng đường, năm 2019 cũng dần qua đi.  Nhìn lại, mình cũng làm được nhiều, nhưng nhiêu đó sao vẫn còn ít quá, vẫn còn chưa đủ, nhưng trái ngược thay, mình chẳng muốn làm gì khi đang có thời gian như lúc này. Thời gian vẫn trôi mỗi giây, mỗi phút bạn còn sống. Khi có thời gian nhìn lại, rồi bạn mới thấy được không phải người yêu cũ của mình mà thời gian mới là thứ vô thường nhất. Thời gian mãi trôi, không bao giờ quay trở lại, dẫu bạn có làm gì: "Bạn có thể vặn kim đồng hồ lại về thời điểm trước đây 5 phút, nhưng bạn không thể trở về thời điểm của 5 phút trước đây. Bạn có thể quay ngược đồng hồ cát, nhưng bạn không thể, và mãi mãi không thể khiến thời gian trở lại, dẫu là một giây hay một phút đi nữa." Mình mệt mỏi và chán nản quá, ngay cả chính mình cũng chẳng biết nguy...

Self-development từ A-Z

Cũng hơn một năm rồi kể từ ngày mình "vô thức" bước lên con đường sElF dEvElOpMeNt vì một cú hích của cuộc đời mang tên "học đội tuyển". Thú thật thì hồi đó bản thân toy cũng chẳng mấy hay ho gì, suốt ngày làm m3m3l0rd câu like, than sao cái hệ thống giáo dục của Việt Nam nó tệ vậy, nước ngoài người ta như x như y như z. Nhớ lại hồi ấy, lòng không khỏi bồi hồi, sợ hãi bản thân của quá khứ. Mà thôi, bản thân mình của quá khứ thì vẫn là mình, mình nên vui vẻ chấp nhận và trở nên tốt hơn mỗi ngày.  Nay hoàn thành xong mớ deadline mệt nghỉ, tiện chia sẻ mọi ngừi cách để sống đẹp hơn, hạnh phúc hơn, thay vì vùi đầu trong buồn bã và vô vọng (như con Sang của trước đây).  Hơi dài nên gáng đọc nha. --- Lối sống của bạn là tập hợp n cái thói quen mỗi ngày của bạn, từ cách bạn thức dậy mỗi sáng đến cách bạn nhắm mắt ngủ mỗi tối (hoặc mỗi sáng đối với mấy all nighters). Vì vuậy, mấu chốt để đổi đời cơ bản là thay đổi thói quen của bản thân , bắt đầu từ những cái bui...

#RT2: Khi nào em hạnh phúc?

Trong những cái chi lấn cuộc đời mà mình tâm đắc, có một chân lí luôn đúng là: "Vào những lúc ta không ngờ nhất, hạnh phúc sẽ xuất hiện" Đầu tiên để mình kể cho các bạn nghe một câu chuyện hen. Trong câu chuyện đó cho mình xin phép được xưng là mị. ------- <Chuyện của mị> Kể từ cái hồi mị vào cấp 2, tức là năm 2016 đến giờ, nhà mị không đi đâu chơi ngoài thành phố Hồ Chí Minh, điều đó làm mị phát ngấy. Bao giờ hè đến, mị cũng mong được một lần ra khỏi thành phố, để đi nơi đâu đó, dẫu là 1, 2 ngày thôi cũng được. "Mị còn trẻ, mị muốn đi chơi, thanh xuân sao lại phải nghỉ ngơi. Hoa ban trắng trên nương chớm nở đẹp như tâm hồn em còn ngây thơ". Đã là hè năm 2019 rồi, ước mơ của mị vẫn chưa thành hiện thực. Đầu hè đến cuối tháng 6, mị không một ngày không mơ ước được chui ra khỏi cái lồng sắt của Jane Eyre version thành phố Hồ Chí Minh "thân yêu". Hè mà lên trường rồi về nhà không, mị chán lắm rồi. Mị của hồi xưa bị giam cầm còn đi được th...