Skip to main content

Bài học về sự trân trọng.

Cách đây khá lâu rồi, ở lớp tiếng Anh, cô mình có dạy cho cả lớp thành ngữ "take something for granted" hay còn có nghĩa là coi điều gì đó là tất nhiên, là tất yếu. Giờ ngồi ngẫm lại, mình đã coi quá nhiều điều là tự nhiên, take quá trời điều for "granted" luôn. 
Bạn bè ở bên cạnh bạn khi bạn đau ốm, đó đâu phải trách nhiệm của họ mà là lòng tốt của họ. Con cái bạn trở nên tốt hơn không hoàn toàn là do bạn mà trong đó cũng có sự cố gắng của nó mà không phải ai cũng hiểu được. Trên thế giới này có bao nhiêu người có đủ cha đủ mẹ, có bao nhiêu cha mẹ biết lắng nghe con cái. Ba mẹ bạn không hoàn hảo, nhưng hãy nhớ rằng, họ cũng như bạn, họ đang cố gắng.
Mọi hành động đều xứng đáng nhận được sự công nhận, hay "recognition". Từ những hành động rất nhỏ như bỏ rác vào thùng đến những việc lớn hơn. Nếu bạn không công nhận những việc nhỏ, làm sao mọi người tin được là bạn sẽ công nhận khi họ làm những việc lớn hơn. Lớn hay nhỏ cũng chỉ mang tính chất tương đối, lúc họ bỏ rác vào thùng bạn nghĩ tìm ra biện pháp ngưng nóng lên toàn cầu mới là to tát. Lúc họ thực sự tìm ra biện pháp, bạn lại nghĩ đó là lẽ thường tình. 
Bạn có thể lấy lí do là bạn không công nhận điều gì đó vì không ai công nhận bạn. Nhưng có thật sự bạn đã làm điều gì đáng để công nhận không. Và nếu có, nghĩ xem, thế giới này đã phức tạp lắm rồi, cả kì thị chủng tộc với cả đủ thứ nữa. Vậy bạn ơi, sao cứ làm cho cuộn chỉ ngày càng rối thêm vậy.
Hãy đối xử với mọi người cách bạn mong mình được đối xử như vậy.
Cuộc sống vẫn còn rất nhiều điều tích cực, có người vứt rác, nhưng cũng có người nhặt rác, có người bệnh cũng có thuốc chữa. Mọi hành động nhỏ nhất đều đáng được công nhận. Cho đi là nhận lại, công nhận người khác cũng như công nhận chính mình, sao bạn cứ keo kiệt mãi vậy?

Don't take anything for granted.
11:26 AM

Comments

Popular posts from this blog

#RT1: Boredom.

Chào bạn, những con người đang đọc blog của mình... <Chán> Mình viết bài viết này vào một buổi chiều đầu tháng 7, vào lúc chán nản chẳng muốn làm gì. Mùa hè cũng qua đi được nửa chặng đường, năm 2019 cũng dần qua đi.  Nhìn lại, mình cũng làm được nhiều, nhưng nhiêu đó sao vẫn còn ít quá, vẫn còn chưa đủ, nhưng trái ngược thay, mình chẳng muốn làm gì khi đang có thời gian như lúc này. Thời gian vẫn trôi mỗi giây, mỗi phút bạn còn sống. Khi có thời gian nhìn lại, rồi bạn mới thấy được không phải người yêu cũ của mình mà thời gian mới là thứ vô thường nhất. Thời gian mãi trôi, không bao giờ quay trở lại, dẫu bạn có làm gì: "Bạn có thể vặn kim đồng hồ lại về thời điểm trước đây 5 phút, nhưng bạn không thể trở về thời điểm của 5 phút trước đây. Bạn có thể quay ngược đồng hồ cát, nhưng bạn không thể, và mãi mãi không thể khiến thời gian trở lại, dẫu là một giây hay một phút đi nữa." Mình mệt mỏi và chán nản quá, ngay cả chính mình cũng chẳng biết nguy...

Self-development từ A-Z

Cũng hơn một năm rồi kể từ ngày mình "vô thức" bước lên con đường sElF dEvElOpMeNt vì một cú hích của cuộc đời mang tên "học đội tuyển". Thú thật thì hồi đó bản thân toy cũng chẳng mấy hay ho gì, suốt ngày làm m3m3l0rd câu like, than sao cái hệ thống giáo dục của Việt Nam nó tệ vậy, nước ngoài người ta như x như y như z. Nhớ lại hồi ấy, lòng không khỏi bồi hồi, sợ hãi bản thân của quá khứ. Mà thôi, bản thân mình của quá khứ thì vẫn là mình, mình nên vui vẻ chấp nhận và trở nên tốt hơn mỗi ngày.  Nay hoàn thành xong mớ deadline mệt nghỉ, tiện chia sẻ mọi ngừi cách để sống đẹp hơn, hạnh phúc hơn, thay vì vùi đầu trong buồn bã và vô vọng (như con Sang của trước đây).  Hơi dài nên gáng đọc nha. --- Lối sống của bạn là tập hợp n cái thói quen mỗi ngày của bạn, từ cách bạn thức dậy mỗi sáng đến cách bạn nhắm mắt ngủ mỗi tối (hoặc mỗi sáng đối với mấy all nighters). Vì vuậy, mấu chốt để đổi đời cơ bản là thay đổi thói quen của bản thân , bắt đầu từ những cái bui...

#RT2: Khi nào em hạnh phúc?

Trong những cái chi lấn cuộc đời mà mình tâm đắc, có một chân lí luôn đúng là: "Vào những lúc ta không ngờ nhất, hạnh phúc sẽ xuất hiện" Đầu tiên để mình kể cho các bạn nghe một câu chuyện hen. Trong câu chuyện đó cho mình xin phép được xưng là mị. ------- <Chuyện của mị> Kể từ cái hồi mị vào cấp 2, tức là năm 2016 đến giờ, nhà mị không đi đâu chơi ngoài thành phố Hồ Chí Minh, điều đó làm mị phát ngấy. Bao giờ hè đến, mị cũng mong được một lần ra khỏi thành phố, để đi nơi đâu đó, dẫu là 1, 2 ngày thôi cũng được. "Mị còn trẻ, mị muốn đi chơi, thanh xuân sao lại phải nghỉ ngơi. Hoa ban trắng trên nương chớm nở đẹp như tâm hồn em còn ngây thơ". Đã là hè năm 2019 rồi, ước mơ của mị vẫn chưa thành hiện thực. Đầu hè đến cuối tháng 6, mị không một ngày không mơ ước được chui ra khỏi cái lồng sắt của Jane Eyre version thành phố Hồ Chí Minh "thân yêu". Hè mà lên trường rồi về nhà không, mị chán lắm rồi. Mị của hồi xưa bị giam cầm còn đi được th...