Ngồi giữa phòng thi vào một buổi sáng ấm tháng năm, những tia nắng luồn nhẹ qua khe cửa đến bàn tôi, khẽ gọi tôi dậy.
Mơ màng vì đêm khuya qua ôn bài, tôi như bừng tỉnh sau khi nhìn qua khung cửa sổ.
"Trường mình bao giờ đẹp thế này chăng?"
Xuân Lê vẫn đón nắng sớm mỗi mai thức dậy, nhưng tôi chẳng mấy khi để ý, nhưng giờ đây, thời khắc này, thời gian như trôi chậm lại, con người ta cũng bớt quay cuồng với điểm số, để có thể ngắm những cành hoa phượng tuôn rơi trong nắng mai...
Mai đây thôi, nắng sẽ lại ươm vàng mái trường Lê Anh Xuân, nhưng những tia nắng ấy sẽ chẳng còn màu sắc của những tháng ngày bên nhau, của những lần đi học trễ bị thầy Khoa, thầy Điệp và cả thầy Duy nhắc nhở. Cũng mai đây thôi, năm học này sẽ qua đi, để lại trong mỗi chúng ta những khoảng trời kí ức...
Mãi yêu Xuân Lê
Comments
Post a Comment