Skip to main content

Chuyện đổ lỗi, than phiền và mầm mống trưởng thành

Hầu hết mọi người trên quả đất này, dù không sinh ra chung một huyết thống, sống cùng một nơi, nhưng mà bằng cách nào đó khá magically, họ lại có cùng những thói quen xấu, điển hình là 2 thói quen than phiền and đổ lỗi.
Trời nóng quá, than
Trời ơi người yêu tao bỏ tao rồi, than
Tao mập quá, than
Trượt Đại Học / tuyển sinh / phỏng vấn / ... , than
Sau khi than xong, người ta thường đổ lỗi, cũng như sau khi than rảnh, người ta thường kêu bận.
Trời nóng là do tụi mày hong có ý thức bảo vệ môi trường nên nóng lên toàn cầu ó, vừa nói vừa cầm ly Starbucks lên uống ngon lành, không quên bỏ luôn chỗ đấy, để người ta dọn rác cực nhọc.
Người yêu rủ đi chơi suốt ngày kêu bận, mà có bận gì đâu, do tối ngày ngồi bấm điện thọi, nó bỏ là đúng rồi.
Hôm trước ngày đi thi đại học, mình còn quẩy vinahouse bằng 69 tư thế khác nhau, có ôn bài đâu, trượt là đúng rồi, đổ lỗi tại đề khó, tại mình hông có điều kiện học thêm, tại thầy cô làm gì? Cũng có những đứa nhà nghèo, nó siêng, thì cuộc đời vẫn ưu ái cho nó qua ải, còn mình có điều kiện, mà lười quá, hẻm có ai thương. 
Mình hông có lỗi, lỗi tại mình thôi.
Do mình hết.
Biết thừa nhận vậy là đau, nhưng thà tự biết vậy còn hơn là suốt ngày share ba cái status của mấy trang Anh+, 18+, Chuyện của em+, gì gì đó rằng trưởng thành là khi mày biết hút thuốc lá, biết gì đó... để làm ô nhiễm wall mình, wall của mấy đứa bạn mình nữa, chi vậy? Trưởng thành là khi bạn hiểu những điều nhỏ nhỏ tạo nên những điều lớn lớn, chứ hẻm phải ăn rồi suốt ngày vác cẳng lên giường ngồi trách thân phận. Phận làm con trai, chưa một lần thương ai, người lười vậy, người ta có mù cũng không thương nổi...
Nói vậy thôi chứ hòi xưa, hòi xưa xưa xưa mình cũng dzậy, có khác gì đâu. Đi thi làm bài hong được, trách trời nóng quá, làm cho mình mất nước, tinh thần không được sảng khoái, đi thi không làm được. Nhưng mà đã qua rồi thời đại trẻ punks của mình để mình mature hơn tí, còn cả nhà thì sao? Ain't you sick of being immature?

"You gotta grow up
Ain't you sick of being immature?
Talkin' loud 'cause you insecure
You always turn it up, turn it up, turn it up, c' mon
Why you always gotta show off?
You're so offended, I already know
But when you hear this on the radio
You're gonna turn it up, turn it up, turn it up"

Vậy hen, khi nào máu young punks, máu than với máu đổ lỗi dâng lên, thì vả vào mặt mình một cái, xong mở bài Grow up của Olly Murs lên nghe, bớt nghe bài That Girl lại, đổ lỗi hoài thì làm gì có đứa nào thèm yêu.


Comments

Popular posts from this blog

The art of making people smile.

Suốt bao nhiêu năm sống trên trái đất này, thế là năm nay mình đã quyết định tỏ lòng biết ơn. Mình lên một cái list dài thiệt dài cỡ 30 người hơn đã giúp mình làm nên năm 2019, edit, chỉnh sửa cả ngày rồi tối đi chúc, hi vọng mình thêm được điều gì đó tốt đẹp cho ngày xuân đầu năm của họ. Sau một hồi, mình nhận được một loạt tin nhắn từ người thân khắp phương, cảm thấy mình đã làm được một việc có ích cho đời. Người chị quen qua Facebook đang du học ngạc nhiên, vì hong ngờ rằng mình nhớ đến chị ấy. Hay 4 anh em trong nhà mà lâu nay mình không nói lời nào, nay lại thấy mình gửi, cảm ơn mình rất nhiều. Hay những đứa bạn thân lâu ngày không nói chuyện, cũng bất ngờ không kể xiết vì mình nhớ đến tụi nó. Làm xong rồi, mình cảm thấy như nào nhỉ? Nói chung là vui. Vui vì mình đã giúp ai đó có được niềm vui mới vào năm mới này, một khởi đầu tốt đẹp cho họ để tiếp bước trong năm 2020. Soang. 1.1.20 12:00AM 

Khắc đưa mình lại gần nhau

Mới đó mà 5 phút rồi, nhanh thật - Bạn vẫn tự nhủ mình mỗi bữa sáng Mới đó mà nửa tiếng rồi - Bạn vẫn thầm nghĩ khi lướt mãi trên timeline bất tận của Facebook. Mới đó mà một ngày rồi - Bạn leo lên giường khi còn dang dở việc nay, việc đây Mới đó mà một tuần rồi - Bạn cũng chưa làm được điều gì mới Mới đó mà một tháng, một năm trôi qua, bạn cũng chẳng làm được gì ngoài niềm đam mê facebook bất diệt. Rồi mai đó, sao nhanh quá hết một đời người. Thời gian là vô giá, vô giá hổng có nghĩa là rẻ đến mức hông có giá, mà là vì nó giá trị quá, không gì có thể đánh đổi được, thời gian vẫn trôi mỗi phút, mỗi khắc bạn còn sống.  “Hỡi thanh niên, hãy bán cho tôi một năm tuổi trẻ, tôi sẽ trả cho bạn một tỉ đô xanh” – Cố Thủ tướng Singapore Lý Quang Diệu từng phát biểu về giá trị của tuổi trẻ. Thứ quý giá nhất mà bạn có được khi ở ngưỡng cửa 20 chính là thời gian, theo sau là sức lực để có thể theo đuổi những gì mình muốn, làm nên những điều tuyệt vời. Đáng buồn thay, đâu đó vẫn...