Skip to main content

Nọt tudday

Ngày hôm nay là một ngày không được suôn sẻ lắm, mình ngủ dậy trễ hơn mọi khi, khi thức dậy thấy trong người cạn kiệt sinh lực, chẳng muốn làm gì. Một phần là do mùa dâu đang ngập tràn, một phần là do hôm qua coi Phây búc nhiều quá, hỏng chiệu làm bài, rồi lúc 11, 12 giờ gì đó làm thấy má. Nhưng làm bài gần xong, mình cũng không vừa, lên Zootube quất thêm 1, 2, 3, 5 cái vê-lốc của bà Tân, ông Ba,... với tư tưởng rất tự hào rằng người Việc Nam dùng hàng Việc Nam, thôi ruining sức khỏe mình chút mà giúp ích cho tương lai đất nước cũng được.
Bùm, 12 giờ rưỡi mình vẫn chưa ngủ.
Thường ngày, qua 11 giờ, hoặc trễ hơn xíu là 11 giờ 30 mình đã yên vị trên giường, nằm chút là lăn đùng ra ngủ. Còn bây giờ do mắt mới tiếp xúc với màn hình điện thọi cực sáng nên ngủ liền cũng là khó.
Rồi trằn trọc cả 30 phút, mình mở chút nhạc lên nghe, mở lộn của Mr. Siro nên rồi buồn, ngủ hem được dù đã có người yêu đâu, mà do xaolone riết quen.
Lúc mình tắt máy, mình cũng "bằng cáck nào đó" ngủ được.
Trở lại hiện tại, ngủ trễ thì khó thể nào dậy sớm được nên sáng nay, mình nằm đó ngao ngán nhìn cái điện thọi, tắt báo thức rồi quăng đi chỗ khác. 
Cũng đến lúc mình phải dậy và lết ra khỏi giường một cách mệt mỏi, sáng đó dậy trễ nên mình không tập được yoga, không viết được blog sớm như mọi khi, nên giờ này mới có blog cho bạn đọc nè, vậy mới thấy được cái lợi của dậy sớm.
Cái thất vọng về chính bản thân mình lại làm mình lười ra và càng hong muốn làm gì nữa.
Áo quần đổ dồn cả mớ chưa xếp, drap mền chưa giặt, bài vở vẫn còn làm dở, nhìn vô toàn mấy câu nâng cao chẳng muốn làm, blog chưa viết, sách cũng chưa đọc, thôi mình nằm lướt điện thoại vài phút rồi làm.
Lướt mấy phát thôi mà nửa tiếng rồi, nhanh thật, thôi lỡ rồi, 1 tiếng nữa dậy làm cũng được.
Thế là mình lướt đến lúc ăn trưa luôn.
Ăn trưa xong, mình nghĩ về những điều đang chờ mình ở phía trước, về nơi đâu đó Lê Hồng Phong có người đang khẽ gọi, mình chợt được motivated và lên lại cái list một cách có tâm hơn, rồi bắt tay vào làm.
Đầu tiên, mình đi tắm hén, cho tâm hồn nó thư thả rồi mới làm việc được, trong lúc tắm thì phòng bật sẵn máy lạnh cho mát để lát chỉ cần lăn vào là làm thôi. Tắm và giặt đồ xong, mình lao ngay xuống ngay, giải quyết thật nhanh chóng, bù lỗ cho nửa ngày hôm nay nằm dài và lướt mãi trên dòng Instagram sunsee với thiên hạ. 
Rồi mình cũng hoàn thành được kha khá công việt, catch up được với cái tiến độ hàng ngày của mình. 
Có những lúc bạn sẽ thấy hôm nay mệt quá, rồi chợt nghĩ thoy để mai cũng được, giờ sâu sồ mê đi a (social media) ghi vài dòng status sến sến chút, cái gì mà độ ta không độ nàng, độ chàng không độ ta, cần thơ không độ kìa gì gì đó rồi chờ like. Ghi status nhạt quá không có like cũng tức, đi sunsee với thiên hạ tiếp, rồi về wall ghi thêm là mấy bạn xem chùa quá hà, lọc friend nha, sao không ai like hết vậy...
Vậy đó mà hết một ngày.
Rồi ngày mai nó cũng tiếp tục y chang như vậy, cuộc đời nó cứ lặp lại như vậy, rồi bạn cứ thở dài, dài hơn mũi của mấy thằng chuyên gia nói dối, cứ để cơ hội vụt mất tầm tay.
Không cần phải chờ đến thời điểm thích hợp, miễn bạn muốn thì bản thân nó đã thích hợp rồi.
Thường mọi người khi có kế hoạch thay đổi bản thân sẽ rất kì vọng vào ngày mai thức dậy để làm những điều tuyệt vời, còn hôm nay nó trôi sao kệ bà nó, cứ kệ nó đi đã. Rùi mai ngủ dậy trễ, lại tiếp tục kì vọng vào ngày thứ 2, ngày thứ 3, ngày x, ngày y, ngày n.
Uạ chi bằng làm ngay bây giờ luôn đi, bạn làm bây giờ đâu có ăn bớt công ăn việc làm của ngày mai đâu.
Lo nghĩ tương lai chi em ơi, hiện tại còn chưa lo xong.
Nhá.
Một chiều lười biếng 
15 théng 6 lúc 5 : 18 PM

Comments

Popular posts from this blog

The art of making people smile.

Suốt bao nhiêu năm sống trên trái đất này, thế là năm nay mình đã quyết định tỏ lòng biết ơn. Mình lên một cái list dài thiệt dài cỡ 30 người hơn đã giúp mình làm nên năm 2019, edit, chỉnh sửa cả ngày rồi tối đi chúc, hi vọng mình thêm được điều gì đó tốt đẹp cho ngày xuân đầu năm của họ. Sau một hồi, mình nhận được một loạt tin nhắn từ người thân khắp phương, cảm thấy mình đã làm được một việc có ích cho đời. Người chị quen qua Facebook đang du học ngạc nhiên, vì hong ngờ rằng mình nhớ đến chị ấy. Hay 4 anh em trong nhà mà lâu nay mình không nói lời nào, nay lại thấy mình gửi, cảm ơn mình rất nhiều. Hay những đứa bạn thân lâu ngày không nói chuyện, cũng bất ngờ không kể xiết vì mình nhớ đến tụi nó. Làm xong rồi, mình cảm thấy như nào nhỉ? Nói chung là vui. Vui vì mình đã giúp ai đó có được niềm vui mới vào năm mới này, một khởi đầu tốt đẹp cho họ để tiếp bước trong năm 2020. Soang. 1.1.20 12:00AM 

Khắc đưa mình lại gần nhau

Mới đó mà 5 phút rồi, nhanh thật - Bạn vẫn tự nhủ mình mỗi bữa sáng Mới đó mà nửa tiếng rồi - Bạn vẫn thầm nghĩ khi lướt mãi trên timeline bất tận của Facebook. Mới đó mà một ngày rồi - Bạn leo lên giường khi còn dang dở việc nay, việc đây Mới đó mà một tuần rồi - Bạn cũng chưa làm được điều gì mới Mới đó mà một tháng, một năm trôi qua, bạn cũng chẳng làm được gì ngoài niềm đam mê facebook bất diệt. Rồi mai đó, sao nhanh quá hết một đời người. Thời gian là vô giá, vô giá hổng có nghĩa là rẻ đến mức hông có giá, mà là vì nó giá trị quá, không gì có thể đánh đổi được, thời gian vẫn trôi mỗi phút, mỗi khắc bạn còn sống.  “Hỡi thanh niên, hãy bán cho tôi một năm tuổi trẻ, tôi sẽ trả cho bạn một tỉ đô xanh” – Cố Thủ tướng Singapore Lý Quang Diệu từng phát biểu về giá trị của tuổi trẻ. Thứ quý giá nhất mà bạn có được khi ở ngưỡng cửa 20 chính là thời gian, theo sau là sức lực để có thể theo đuổi những gì mình muốn, làm nên những điều tuyệt vời. Đáng buồn thay, đâu đó vẫn...