Skip to main content

Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi

"Title của blog ngày hôm nay chính là một bộ sách rất nổi tiếng của Andrew Matthews, nguyên bản là Follow Your Hear trong tiếng Anh" 
--------------------------------------------------------------------
Mỗi sớm thức dậy, có người trách vãn cuộc đời, có người lại cảm thấy thật vui vẻ, sẵn sàng tận hưởng ngày mới.
Mỗi lúc ăn sáng, có người cảm thấy bực tức vì hàng đống việc chưa làm, người khác lại tận hưởng bửa ăn giản dị ấy một cách vui vẻ hết sức có thể.
Mỗi lúc đi làm, hay đi học, có người sẵn sàng ngồi hàng giờ để tiếp thu kiến thức, người lại thấy chán nản, mệt nhoài, luôn miệng đổ thừa tại giáo viên giảng chán, do sách giáo khoa không chịu tái bản.
Mỗi lúc được giao nhiệm vụ hay teamwork, người tỏ vẻ thái độ, người lại vui vẻ nhận phần việc đó và làm.
Đến khi tan ca, người về nhà, người lại đi tụ tập bạn bè nói chuyện đời tư.
10 giờ, có người đã hoàn thành xong phần việc cần làm, có người vẫn còn lang thang mãi trên đời cao rộng.
Mỗi khi đi ngủ, người cảm thấy bao là grateful, kẻ lại cảm thấy mệt mỏi nhìn đống deadline chạy dài trước mặt.
Ngày này qua ngày khác, năm nay qua năm khác, đời này qua đời khác, mình cũng không khá hơn người ta được.
Vì suy nghĩ của mình không khá hơn người ta được.
Người ta tối về grateful, mình lại về trong painful.
Người ta thấy một người ngoại quốc đến bắt chuyện hỏi han, mình bắt gặp cứ ru rú một góc chỉ chỉ trỏ trỏ.
Chi vậy?
Một lần chơi lớn coi thế giới có trầm trồ?
Tối nay, thay vì coi Netflix đến tận 1 giờ, sao mình không ngủ đi?
Trưa nay, thay vì cày game solo Liên Quân, sao mình không đọc sách đi?
Chiều nay, thay vì đi ăn cơm ngoài, sao mình không tự nấu đi?
Hãy tự hỏi mình những câu hỏi như thế, rồi bạn sẽ nhận ra, lỗi không phải của cuộc đời, hay của ai khác cả, mà là của chính bạn.
Cuộc đời bạn là do bạn quyết định, không ai có thể tước bỏ quyền ấy của bạn.
Bạn cũng không thể nào giao quyền ấy cho người khác.
Cuộc đời là do bạn quyết định.
Vậy cớ sao bạn cứ immature quài vậy.
Thân
27/06 lúc 10 : 55 PM

Comments

Popular posts from this blog

The art of making people smile.

Suốt bao nhiêu năm sống trên trái đất này, thế là năm nay mình đã quyết định tỏ lòng biết ơn. Mình lên một cái list dài thiệt dài cỡ 30 người hơn đã giúp mình làm nên năm 2019, edit, chỉnh sửa cả ngày rồi tối đi chúc, hi vọng mình thêm được điều gì đó tốt đẹp cho ngày xuân đầu năm của họ. Sau một hồi, mình nhận được một loạt tin nhắn từ người thân khắp phương, cảm thấy mình đã làm được một việc có ích cho đời. Người chị quen qua Facebook đang du học ngạc nhiên, vì hong ngờ rằng mình nhớ đến chị ấy. Hay 4 anh em trong nhà mà lâu nay mình không nói lời nào, nay lại thấy mình gửi, cảm ơn mình rất nhiều. Hay những đứa bạn thân lâu ngày không nói chuyện, cũng bất ngờ không kể xiết vì mình nhớ đến tụi nó. Làm xong rồi, mình cảm thấy như nào nhỉ? Nói chung là vui. Vui vì mình đã giúp ai đó có được niềm vui mới vào năm mới này, một khởi đầu tốt đẹp cho họ để tiếp bước trong năm 2020. Soang. 1.1.20 12:00AM 

Khắc đưa mình lại gần nhau

Mới đó mà 5 phút rồi, nhanh thật - Bạn vẫn tự nhủ mình mỗi bữa sáng Mới đó mà nửa tiếng rồi - Bạn vẫn thầm nghĩ khi lướt mãi trên timeline bất tận của Facebook. Mới đó mà một ngày rồi - Bạn leo lên giường khi còn dang dở việc nay, việc đây Mới đó mà một tuần rồi - Bạn cũng chưa làm được điều gì mới Mới đó mà một tháng, một năm trôi qua, bạn cũng chẳng làm được gì ngoài niềm đam mê facebook bất diệt. Rồi mai đó, sao nhanh quá hết một đời người. Thời gian là vô giá, vô giá hổng có nghĩa là rẻ đến mức hông có giá, mà là vì nó giá trị quá, không gì có thể đánh đổi được, thời gian vẫn trôi mỗi phút, mỗi khắc bạn còn sống.  “Hỡi thanh niên, hãy bán cho tôi một năm tuổi trẻ, tôi sẽ trả cho bạn một tỉ đô xanh” – Cố Thủ tướng Singapore Lý Quang Diệu từng phát biểu về giá trị của tuổi trẻ. Thứ quý giá nhất mà bạn có được khi ở ngưỡng cửa 20 chính là thời gian, theo sau là sức lực để có thể theo đuổi những gì mình muốn, làm nên những điều tuyệt vời. Đáng buồn thay, đâu đó vẫn...