Skip to main content

Ước mơ của mọi người

Một tối nọ ở xóm tôi, khi mọi người hẵng còn rỗi rãi, chúng tôi ngồi tụm lại ở phía nhà bác Loan, tổ trưởng của xóm, nghĩ về tương lai và những ước mơ của mình, hiếm khi nào chúng tôi có dịp như vậy.
- Người nhỏ nhất sẽ nói, và dần đến người lớn nhất nhé - Bác Loan thông báo.
Nhóc Hào nhanh nhảu nói trước:
- Lớn lên, con muốn làm cầu thủ bóng đá! Con muốn được như Ronaldo, Messi,...
Câu phát biểu hùng hồn của nó làm mọi người không khỏi trận cười, nhưng biết đâu được, trong tương lai lại có người đem bóng đá Việt Nam qua thêm những bước lịch sử. Mọi người xôn xao bàn tán, xong bác lại hỏi Nhím, đứa cháu của bác:
- Thế lớn lên con muốn làm gì?
Rụt rè một chút, Nhím mới nghĩ ra câu trả lời, xong con bé cũng nói gọn:
- Con muốn học giỏi cho gia đình tự hào ạ.
Ước mơ ấy giống hệt ước mơ mình ngày xưa, tôi thầm nghĩ khi đang quan sát nhà bác Loan từ xa qua khung cửa sổ. Quên kể bạn đọc rằng tôi không được thích chỗ đông người, vì thế tôi chỉ muốn ở trong phòng, lặng ngắm mọi người. Giấc mơ học giỏi thuở bé ư? Giờ đây khi học lên những lớp cao hơn, nó cũng đã thay đổi ít nhiều, không bằng cách này thì bằng cách khác, không còn "natural" như ban đầu nữa
Hết 2 đứa nhóc của xóm, bắt đầu đến em tôi, nó nói lớn lên muốn làm kĩ sư Lego gì đấy, hoặc thiết kế truyện tranh các loại. Nghe câu trả lời của nó, mọi người đều sững lại, một phần không hiểu nó nói gì, một phần thán phục vì trong đầu nó đã có những ý nghĩ như thế.
...
Dần dần, đến lượt những anh chị 10x, 9x, 8x Ước mơ của họ có phần cao xa hơn, người ước được đi du học, người muốn có cuộc đời êm đềm, hạnh phúc, người muốn vào trường chuyên, người chỉ muốn học đại cho xong.
Dần đến thế hệ của đấng sinh thành tôi, tức khoảng 7x trở đi, qua  rồi cái tuổi bay nhảy kia, điều mọi người nói lần lượt đều có tiền, như chú Tí chẳng hạn.
- Tui chỉ muốn gia đình mình hạnh phúc, mình bớt nhậu lại, và cuối cùng là có tiền.
Hay như chú Tèo nọ:
- Ước gì tui có cơ hội làm lại cuộc đời với địa vị tốt hơn. Bây giờ, không có tiền chỉ có khổ.

-----------------------------------

Mọi người có một mong ước khác nhau, thay đổi dần khi thời gian dần chảy mạnh hơn, khi người ta qua 30, nhưng ước mơ nào cũng đáng quý lắm chứ. Như nhóc Hào, mọi người chê cười nó, nhưng nó vẫn quyết bảo vệ mơ ước của mình, mà có thể lắm sau này sẽ thành hiện thực. Còn con bé "con nhà người ta" Nhím, theo tôi nghĩ có lẽ do nó bị gia đình bảo ban dữ lắm, nên rồi cũng rập khuôn như bao người. "Con muốn học giỏi", đó không phải là ước mơ mà một đứa trẻ bình thường sẽ thốt lên. Khi ta còn trẻ, đó là thời gian mà ước mơ ta mãnh liệt nhất. Ta biết mình làm gì cần gì. Nhưng qua thời gian, nhiều ước mơ thanh sạch ấy bị bỏ quên vì vòng xoáy cuộc đời, rồi một chiều khi người ta nhớ lại, kẻ thở dài tiếc nuối, kẻ lại nghĩ bơ vơ...
Mình muốn làm gì nhỉ? - Tôi tự hỏi bản thân mình.
Tôi có nhiều ước mơ cho từng giai đoạn khác nhau, bây giờ thì chỉ muốn học thật tốt phần tiếng Anh để còn đi thi cấp quận, và có thể, chỉ là có thể thôi là tôi sẽ vào được cấp Thành Phố, ai biết được.
Vào thời gian này của năm sau, tôi chỉ hi vọng mình có thể yên vị sau khi coi xong kết quả thi tuyển sinh, có thể thở phào vì đã vào được nơi mình muốn.
Ước mơ là nguồn động lực cực kì lớn cho tôi, và cho bất cứ ai trên đời này.
Từ đứa nhóc nơi làng thôn quê với mơ ước được cống hiến mình cho đất nước, bao người con gốc việt khắp giảng đường thế giới, những bác nông dân mong vụ mùa bội thu, đồng lúa ươm vàng.
Ước mơ có thể ngốc nghếch, ngộ nghĩnh một chút, bởi đó là do con tim, chứ đâu phải do lí trí quyết định. Nhưng rồi bất cứ ước mơ nào, của bất kì ai, cũng đều xứng đáng được tôn trọng, được ấp ủ, để hạt mầm ấy rồi một ngày nở hoa...
Mọi người đã có ước mơ, khát vọng của riêng mình, vậy còn bạn?
Ước mơ của bạn là gì nào?
----
Trưa tháng Sáu
24/06 - 11 : 15 AM

Comments

Popular posts from this blog

#RT1: Boredom.

Chào bạn, những con người đang đọc blog của mình... <Chán> Mình viết bài viết này vào một buổi chiều đầu tháng 7, vào lúc chán nản chẳng muốn làm gì. Mùa hè cũng qua đi được nửa chặng đường, năm 2019 cũng dần qua đi.  Nhìn lại, mình cũng làm được nhiều, nhưng nhiêu đó sao vẫn còn ít quá, vẫn còn chưa đủ, nhưng trái ngược thay, mình chẳng muốn làm gì khi đang có thời gian như lúc này. Thời gian vẫn trôi mỗi giây, mỗi phút bạn còn sống. Khi có thời gian nhìn lại, rồi bạn mới thấy được không phải người yêu cũ của mình mà thời gian mới là thứ vô thường nhất. Thời gian mãi trôi, không bao giờ quay trở lại, dẫu bạn có làm gì: "Bạn có thể vặn kim đồng hồ lại về thời điểm trước đây 5 phút, nhưng bạn không thể trở về thời điểm của 5 phút trước đây. Bạn có thể quay ngược đồng hồ cát, nhưng bạn không thể, và mãi mãi không thể khiến thời gian trở lại, dẫu là một giây hay một phút đi nữa." Mình mệt mỏi và chán nản quá, ngay cả chính mình cũng chẳng biết nguy...

Self-development từ A-Z

Cũng hơn một năm rồi kể từ ngày mình "vô thức" bước lên con đường sElF dEvElOpMeNt vì một cú hích của cuộc đời mang tên "học đội tuyển". Thú thật thì hồi đó bản thân toy cũng chẳng mấy hay ho gì, suốt ngày làm m3m3l0rd câu like, than sao cái hệ thống giáo dục của Việt Nam nó tệ vậy, nước ngoài người ta như x như y như z. Nhớ lại hồi ấy, lòng không khỏi bồi hồi, sợ hãi bản thân của quá khứ. Mà thôi, bản thân mình của quá khứ thì vẫn là mình, mình nên vui vẻ chấp nhận và trở nên tốt hơn mỗi ngày.  Nay hoàn thành xong mớ deadline mệt nghỉ, tiện chia sẻ mọi ngừi cách để sống đẹp hơn, hạnh phúc hơn, thay vì vùi đầu trong buồn bã và vô vọng (như con Sang của trước đây).  Hơi dài nên gáng đọc nha. --- Lối sống của bạn là tập hợp n cái thói quen mỗi ngày của bạn, từ cách bạn thức dậy mỗi sáng đến cách bạn nhắm mắt ngủ mỗi tối (hoặc mỗi sáng đối với mấy all nighters). Vì vuậy, mấu chốt để đổi đời cơ bản là thay đổi thói quen của bản thân , bắt đầu từ những cái bui...

#RT2: Khi nào em hạnh phúc?

Trong những cái chi lấn cuộc đời mà mình tâm đắc, có một chân lí luôn đúng là: "Vào những lúc ta không ngờ nhất, hạnh phúc sẽ xuất hiện" Đầu tiên để mình kể cho các bạn nghe một câu chuyện hen. Trong câu chuyện đó cho mình xin phép được xưng là mị. ------- <Chuyện của mị> Kể từ cái hồi mị vào cấp 2, tức là năm 2016 đến giờ, nhà mị không đi đâu chơi ngoài thành phố Hồ Chí Minh, điều đó làm mị phát ngấy. Bao giờ hè đến, mị cũng mong được một lần ra khỏi thành phố, để đi nơi đâu đó, dẫu là 1, 2 ngày thôi cũng được. "Mị còn trẻ, mị muốn đi chơi, thanh xuân sao lại phải nghỉ ngơi. Hoa ban trắng trên nương chớm nở đẹp như tâm hồn em còn ngây thơ". Đã là hè năm 2019 rồi, ước mơ của mị vẫn chưa thành hiện thực. Đầu hè đến cuối tháng 6, mị không một ngày không mơ ước được chui ra khỏi cái lồng sắt của Jane Eyre version thành phố Hồ Chí Minh "thân yêu". Hè mà lên trường rồi về nhà không, mị chán lắm rồi. Mị của hồi xưa bị giam cầm còn đi được th...