Một tối nọ ở xóm tôi, khi mọi người hẵng còn rỗi rãi, chúng tôi ngồi tụm lại ở phía nhà bác Loan, tổ trưởng của xóm, nghĩ về tương lai và những ước mơ của mình, hiếm khi nào chúng tôi có dịp như vậy.
- Người nhỏ nhất sẽ nói, và dần đến người lớn nhất nhé - Bác Loan thông báo.
Nhóc Hào nhanh nhảu nói trước:
- Lớn lên, con muốn làm cầu thủ bóng đá! Con muốn được như Ronaldo, Messi,...
Câu phát biểu hùng hồn của nó làm mọi người không khỏi trận cười, nhưng biết đâu được, trong tương lai lại có người đem bóng đá Việt Nam qua thêm những bước lịch sử. Mọi người xôn xao bàn tán, xong bác lại hỏi Nhím, đứa cháu của bác:
- Thế lớn lên con muốn làm gì?
Rụt rè một chút, Nhím mới nghĩ ra câu trả lời, xong con bé cũng nói gọn:
- Con muốn học giỏi cho gia đình tự hào ạ.
Ước mơ ấy giống hệt ước mơ mình ngày xưa, tôi thầm nghĩ khi đang quan sát nhà bác Loan từ xa qua khung cửa sổ. Quên kể bạn đọc rằng tôi không được thích chỗ đông người, vì thế tôi chỉ muốn ở trong phòng, lặng ngắm mọi người. Giấc mơ học giỏi thuở bé ư? Giờ đây khi học lên những lớp cao hơn, nó cũng đã thay đổi ít nhiều, không bằng cách này thì bằng cách khác, không còn "natural" như ban đầu nữa
Hết 2 đứa nhóc của xóm, bắt đầu đến em tôi, nó nói lớn lên muốn làm kĩ sư Lego gì đấy, hoặc thiết kế truyện tranh các loại. Nghe câu trả lời của nó, mọi người đều sững lại, một phần không hiểu nó nói gì, một phần thán phục vì trong đầu nó đã có những ý nghĩ như thế.
...
Dần dần, đến lượt những anh chị 10x, 9x, 8x Ước mơ của họ có phần cao xa hơn, người ước được đi du học, người muốn có cuộc đời êm đềm, hạnh phúc, người muốn vào trường chuyên, người chỉ muốn học đại cho xong.
Dần đến thế hệ của đấng sinh thành tôi, tức khoảng 7x trở đi, qua rồi cái tuổi bay nhảy kia, điều mọi người nói lần lượt đều có tiền, như chú Tí chẳng hạn.
- Tui chỉ muốn gia đình mình hạnh phúc, mình bớt nhậu lại, và cuối cùng là có tiền.
Hay như chú Tèo nọ:
- Ước gì tui có cơ hội làm lại cuộc đời với địa vị tốt hơn. Bây giờ, không có tiền chỉ có khổ.
-----------------------------------
Mọi người có một mong ước khác nhau, thay đổi dần khi thời gian dần chảy mạnh hơn, khi người ta qua 30, nhưng ước mơ nào cũng đáng quý lắm chứ. Như nhóc Hào, mọi người chê cười nó, nhưng nó vẫn quyết bảo vệ mơ ước của mình, mà có thể lắm sau này sẽ thành hiện thực. Còn con bé "con nhà người ta" Nhím, theo tôi nghĩ có lẽ do nó bị gia đình bảo ban dữ lắm, nên rồi cũng rập khuôn như bao người. "Con muốn học giỏi", đó không phải là ước mơ mà một đứa trẻ bình thường sẽ thốt lên. Khi ta còn trẻ, đó là thời gian mà ước mơ ta mãnh liệt nhất. Ta biết mình làm gì cần gì. Nhưng qua thời gian, nhiều ước mơ thanh sạch ấy bị bỏ quên vì vòng xoáy cuộc đời, rồi một chiều khi người ta nhớ lại, kẻ thở dài tiếc nuối, kẻ lại nghĩ bơ vơ...
Mình muốn làm gì nhỉ? - Tôi tự hỏi bản thân mình.
Tôi có nhiều ước mơ cho từng giai đoạn khác nhau, bây giờ thì chỉ muốn học thật tốt phần tiếng Anh để còn đi thi cấp quận, và có thể, chỉ là có thể thôi là tôi sẽ vào được cấp Thành Phố, ai biết được.
Vào thời gian này của năm sau, tôi chỉ hi vọng mình có thể yên vị sau khi coi xong kết quả thi tuyển sinh, có thể thở phào vì đã vào được nơi mình muốn.
Ước mơ là nguồn động lực cực kì lớn cho tôi, và cho bất cứ ai trên đời này.
Từ đứa nhóc nơi làng thôn quê với mơ ước được cống hiến mình cho đất nước, bao người con gốc việt khắp giảng đường thế giới, những bác nông dân mong vụ mùa bội thu, đồng lúa ươm vàng.
Ước mơ có thể ngốc nghếch, ngộ nghĩnh một chút, bởi đó là do con tim, chứ đâu phải do lí trí quyết định. Nhưng rồi bất cứ ước mơ nào, của bất kì ai, cũng đều xứng đáng được tôn trọng, được ấp ủ, để hạt mầm ấy rồi một ngày nở hoa...
Mọi người đã có ước mơ, khát vọng của riêng mình, vậy còn bạn?
Ước mơ của bạn là gì nào?
----
Trưa tháng Sáu
24/06 - 11 : 15 AM
Comments
Post a Comment