Skip to main content

Way to Le Hong Phong

Lê Hồng Phong không phải là con đường đầu tiên mà mình đã chọn.
Con đường đầu tiên của mình là Trần Phú, với lí do hết sức đơn giản luôn là gần nhà, gần trường cũ, khi nào nhớ quá có thể tạt qua uống trà sữa Angle hoài niệm lại về ngày xưa đó. Một phần nữa là do đông đảo cộng đồng người thân của mình đều ở trong đó cả, tham gia chung bè đó có khi là vui, nên mình chọn Trần Phú for sure.
Xong một ngày đẹp trời, trên facebook cơ man là những lượt share của bạn mình về Nguyễn Thượng Hiền, thấy hay hay, mình cũng bấm vô coi thử, so sánh thử Nguyễn Thượng Hiền và Trần Phú, lúc ấy mình thấy một sự khác biệt rõ ràng giữa cái dream school của mình và một nơi khác khang trang hơn, chất lượng hơn. Từ đó, rồi cũng hong biết khi nào mà mình lấy target là Nguyễn Thượng Hiền luôn. 
Mình là một con người dễ bị tác động bởi những thứ mới, khi mình đọc một bài báo về lĩnh vực này, mình lại bắt đầu quan tâm đến nó, nhưng khi có thứ gì khác tác động vào mình, mình lại dành sự quan tâm đến điều mới nhiều hơn là điều cũ. Nhưng vẫn có một thứ đi theo mình suốt con đường là cái duyên với design, nên nó đưa mình đến Nguyễn Thượng Hiền.
Qủa nhiên là cho đến khi mình vào thăm cái confession của Lê Hồng Phong.
Uầyyy, đẹp thế! Người ta thường chọn trường dựa vào điểm của nó hoặc vì ba má, nhưng cách mình đánh giá một ngôi trường khá là khác với toàn bộ nhân loại. Mình không coi điểm, chỉ hỏi thăm những người đã học trường đó, chủ chốt là ghé qua conffesion. 
Confession đối với mình là bộ mặt của trường, là nơi khí chất học sinh được thể hiện rõ rệt nhất, là sắc màu hay tinh tế, là lumerie hay finique, tất cả đều được bộc lộ.
Và cái duyên đã từng đưa mình đến Nguyễn Thượng Hiền giờ một phát đưa mình đên Lê Hồng Phong luôn.
Nghĩ lại chặng đường đã qua, mình chẳng ngờ bản thân đã thay đổi nhu cầu lớn lao đến thế, từ cái việc chọn trường vì "gần nhà" mà bây giờ, mình coi kì thi lớp 10 như một cơ hội để mình tỏa sáng, để mình thử sức và làm nhiều điều mới lạ.
Way to Le Hong Phong.
Một ngày tháng Sáu đầu năm lớp 9.

Comments

Popular posts from this blog

The art of making people smile.

Suốt bao nhiêu năm sống trên trái đất này, thế là năm nay mình đã quyết định tỏ lòng biết ơn. Mình lên một cái list dài thiệt dài cỡ 30 người hơn đã giúp mình làm nên năm 2019, edit, chỉnh sửa cả ngày rồi tối đi chúc, hi vọng mình thêm được điều gì đó tốt đẹp cho ngày xuân đầu năm của họ. Sau một hồi, mình nhận được một loạt tin nhắn từ người thân khắp phương, cảm thấy mình đã làm được một việc có ích cho đời. Người chị quen qua Facebook đang du học ngạc nhiên, vì hong ngờ rằng mình nhớ đến chị ấy. Hay 4 anh em trong nhà mà lâu nay mình không nói lời nào, nay lại thấy mình gửi, cảm ơn mình rất nhiều. Hay những đứa bạn thân lâu ngày không nói chuyện, cũng bất ngờ không kể xiết vì mình nhớ đến tụi nó. Làm xong rồi, mình cảm thấy như nào nhỉ? Nói chung là vui. Vui vì mình đã giúp ai đó có được niềm vui mới vào năm mới này, một khởi đầu tốt đẹp cho họ để tiếp bước trong năm 2020. Soang. 1.1.20 12:00AM 

Khắc đưa mình lại gần nhau

Mới đó mà 5 phút rồi, nhanh thật - Bạn vẫn tự nhủ mình mỗi bữa sáng Mới đó mà nửa tiếng rồi - Bạn vẫn thầm nghĩ khi lướt mãi trên timeline bất tận của Facebook. Mới đó mà một ngày rồi - Bạn leo lên giường khi còn dang dở việc nay, việc đây Mới đó mà một tuần rồi - Bạn cũng chưa làm được điều gì mới Mới đó mà một tháng, một năm trôi qua, bạn cũng chẳng làm được gì ngoài niềm đam mê facebook bất diệt. Rồi mai đó, sao nhanh quá hết một đời người. Thời gian là vô giá, vô giá hổng có nghĩa là rẻ đến mức hông có giá, mà là vì nó giá trị quá, không gì có thể đánh đổi được, thời gian vẫn trôi mỗi phút, mỗi khắc bạn còn sống.  “Hỡi thanh niên, hãy bán cho tôi một năm tuổi trẻ, tôi sẽ trả cho bạn một tỉ đô xanh” – Cố Thủ tướng Singapore Lý Quang Diệu từng phát biểu về giá trị của tuổi trẻ. Thứ quý giá nhất mà bạn có được khi ở ngưỡng cửa 20 chính là thời gian, theo sau là sức lực để có thể theo đuổi những gì mình muốn, làm nên những điều tuyệt vời. Đáng buồn thay, đâu đó vẫn...