Giờ này, theo kế hoạch, đáng lẽ mình phải soạn hành lí và đi ngủ sớm nhưng mình chưa làm gì cả. Mình ngồi đây để ráng ghi cái blog mà mình nhất-định-phải-ghi trước ngày đi.
Chuyện là vầy, hôm nay mình đi học về dưới cái nắng gắt của trời Sài Gòn thì thấy có bác kia đang ngồi xe lăng và quét lá trên vỉa hè. Đây hem phải là lần đầu tiên mình thấy bác, mọi khi mình thấy bác, bác thường ngồi trên xe lăn và đọc báo, mặt cười hiền từ, vui vẻ, trò chuyện cùng mấy ông bạn hữu lâu lâu hay qua nhà.
Đây là lần đầu tiên mình thấy bác quét lá, hành động nhỏ thôi nhưng sao mình lại thấy ấm lòng, trong người bác có một nỗ lực gì đó, bác không muốn người khác thương hại vì cái chân tàn tật. Lí do chân bác tàn tật ư, mình cũng không biết. Có thể là do tai nạn, do lửa đạn chiến tranh để lại nơi bác. Nhưng dù bất kể là lí do gì, mình cũng nể bác vì đơn giản bác là một người nghị lực trong cuộc sống. Dù mất đi chân nhưng vẫn nở nụ cười, vẫn yêu đời và giúp đời.
Hình ảnh bác quét lá nơi ấy vẫn đọng lại trong đầu mình, với đôi tay nhanh nhẹn, bác quét thoăn thoắt, thoáng chốc đã sạch lá nơi vỉa hè ấy. Ông trời có thể lấy chân bác, nhưng ông lại cho bác sự minh mẫn nơi tuổi già, đôi tay nhanh nhẹn.
Hi vọng rằng sau này, dù thời gian có qua đi, bác vẫn mãi nhanh nhẹn, vui vẻ như thế.
Thân gửi bạn,
9:09 PM
Comments
Post a Comment