Trước khi bắt đầu đọc blog này, bạn hãy bấm vào đây và tận hưởng tiết mục phi thường của Tyler Butler: https://www.youtube.com/watch?v=BmFukQHrmmk
Là một trong những tập của America's Got Talent nhưng sao nó lại cuốn hút đến lạ. Mình coi video này vào lúc người đang mệt rã rời và hem muốn làm gì cả, bởi càng làm càng thấy nhiều thứ để làm quá. Khi coi video đoạn Simon bấm nút vàng, mình và cậu bé như muốn vỡ òa. Có một thứ gì đó thiêng liêng, cao cả trong con người cậu ấy. Bị bạn bè kì thì vì rụng tóc do ung thư lúc 4 tuổi rưỡi. Bị kì thị do ung thư? Mình không thể hiểu nổi. Nhưng rồi em cũng vượt qua những khó khăn, thách thức mà cuộc đời đặt ra cho em để có thể lên đây, nơi sân khấu của American's Got Talent.
Tài năng của em như tỏa sáng với cây violin trên tay khi trình diễn ca khúc Stronger của Kelly Clarkson. Có gì đó phi thường và cao cả, có cái mà người ta gọi là "happy ending". Cuộc đời đôi lúc có thể thật tàn nhẫn cướp đi sức khỏe của em, nhưng giờ đây, em đứng đó trong tiếng vỗ tay của mọi người. Em mới 7 tuổi rưỡi, còn mình gần gấp đôi tuổi của em mà vẫn chưa làm được gì.
Đôi lúc mình thấy nhỏ bé khi đứng trước những con người như thế, nghị lực họ thật phi thường. Coi để biết cuộc đời mình hãy còn quá may mắn. Sáng sớm mình vẫn có thể thức dậy trong một cơ thể khỏe mạnh, không cần lo nghĩ nay ăn gì, mai ra sao, trú ở đâu, cơm áo gạo tiền,...
Mình hi vọng qua video trên và bài blog này, bạn dành ra thời gian cảm ơn cuộc đời vì mình vẫn còn may mắn lắm lắm. Và mỗi lúc bạn tưởng chừng như có thể buông bỏ điều gì đó, hãy nhớ đến cậu bé Tyler ấy và cố gắng hơn trên con đường của mình.
Thân ái,
11:36 PM
Comments
Post a Comment