Mùa mưa lại tới nơi thành phố mình, thay cho cái nắng gắt hơn cả crush của mình. Thành phố bình thường sôi nổi là thế nhưng khi mưa đến, có một cái gì đó nhẹ nhàng, đằm thắm được phủ lên, mọi người sống chậm lại, tiếng xe cộ, tiếng nhạc hòa lẫn cùng tiếng mưa.
Trời mưa dịu nhẹ, gió thổi từng làn qua ô cửa sổ kế bên bàn mình. Nhiều lúc ngắm mưa, mình cũng tự hỏi liệu trên đời có điều gì đẹp hơn thế, tiếng mưa và tiếng sấm sét hòa lẫn cùng nhau. Xe cộ nườm nượp với đủ loại thanh âm trên đời. Thành phố gửi ánh đèn vào từng giọt nước phản chiếu bao la sắc màu. Có người mới đi làm về tới tấp đón con, người đi tiệc cưới, người đi chơi, đi học. Bao la người cùng sống trong một thành phố nhỏ ấy, một cuộc đời khác nhau, phản chiếu lên mưa những hình ảnh khác nhau, có sắc hối hả, sắc rộn ràng, người buồn như thất tình, vì mối tình dang dở.
Mưa đến làm người ta sống chậm lại, tận hưởng nhiều hơn. Người ta vẫn thường nói hạnh phúc là được chu du khắp nơi ở toàn khách sạn sang trọng nhưng với mình, đọc sách vào một ngày trời mưa, cuộn mình trong chăn ấm là đủ lắm rồi. Nếu có cơ hội thêm một ly cà phê hay ca cao nóng, đời mình hem thể tốt hơn được nữa.
Mưa dập đi cái hối hả, gợi lại cho mình biết được cái gì là thư thả trong tâm hồn. Sau những ngày nắng cháy tóc đuổi theo sự nghiệp, có lẽ mình cũng nên dành ít phút nhìn lại những gì mình đã đi qua, những thành tựu không ít nhưng cũng chắng nhiều. Dù sao đi nữa, mình cũng phải nhớ chăm sóc bản thân mình, tâm hồn mình, nơi mình suốt đời phải nhờ vào nó.
Bên bạn đã mưa chưa?
Sài Gòn mưa rồi.
Comments
Post a Comment