Trong những cái chi lấn cuộc đời mà mình tâm đắc, có một chân lí luôn đúng là: "Vào những lúc ta không ngờ nhất, hạnh phúc sẽ xuất hiện"
Đầu tiên để mình kể cho các bạn nghe một câu chuyện hen.
Trong câu chuyện đó cho mình xin phép được xưng là mị.
-------
<Chuyện của mị>
Kể từ cái hồi mị vào cấp 2, tức là năm 2016 đến giờ, nhà mị không đi đâu chơi ngoài thành phố Hồ Chí Minh, điều đó làm mị phát ngấy.
Bao giờ hè đến, mị cũng mong được một lần ra khỏi thành phố, để đi nơi đâu đó, dẫu là 1, 2 ngày thôi cũng được.
"Mị còn trẻ, mị muốn đi chơi, thanh xuân sao lại phải nghỉ ngơi. Hoa ban trắng trên nương chớm nở đẹp như tâm hồn em còn ngây thơ". Đã là hè năm 2019 rồi, ước mơ của mị vẫn chưa thành hiện thực. Đầu hè đến cuối tháng 6, mị không một ngày không mơ ước được chui ra khỏi cái lồng sắt của Jane Eyre version thành phố Hồ Chí Minh "thân yêu". Hè mà lên trường rồi về nhà không, mị chán lắm rồi. Mị của hồi xưa bị giam cầm còn đi được theo A Phủ, giờ 2019 rồi vẫn chôn xác ở nhà, thật buồn thay.
Rồi hổng biết tự lúc nào, mị thấy điều đó bất khả thi quá, dần dẹp qua một bên, tập trung vào học hành, thi vào được đội tuyển, biết đâu có cơ may đi chơi sao...
Đến một ngày, điều mị hằng mong ước đã đến.
Mị ngồi đó nơi bàn, tay cầm điện thoại hỏi má bao giờ về. Má nói một hồi rồi hỏi mình: "Giờ muốn đi đâu chơi?"
Mị hông tin vào tai mình.
Hạnh phúc? Chàng tới rồi chăng?...
Đà Lạt trong tâm trí mình vài phút trước còn xa vời lắm cơ, nhưng khi mình nghe mẹ nói câu ấy, giờ nó chỉ rút ngắn lại còn 2 tuần.
.
Từ từ, rồi hạnh phúc sẽ tới, đâu cần vội vã kiếm tìm...
#Random_thoughts
#2
Tối
06/07 - 11:30 PM
Comments
Post a Comment