Skip to main content

Sớm mai.

Dậy sớm là một trong những thói quen của người thành đạt nên hôm nay mình cũng dậy sớm xem sao.
Đặt báo thức là 6 giờ, nhưng 7 giờ mình mới dậy nổi vì người mình chưa đủ năng lượng để có thể lết ra khỏi giường. Vớ tay lấy cái điện thoại, mình coi qua Zalo thời tiết một chút rồi dậy hẳn, đứng lên tập bài thể dục quen thuộc. 
Chỉ với 5 phút, mình cảm thấy khỏe hơn lúc mới dậy nhiều, người ta nói tập thể dục phải tập lâu, nhưng có lẽ điều đó không đúng với mình. Hồi đầu hè mình có tập yoga cỡ 10 phút nhưng tập hoài mà thấy nó cũng vậy. Từ bữa mình tập 5 phút, thời gian đỡ tiêu tốn hơn, không cần phải đi lên lầu trải thảm ra, rồi thảm dơ phải giặt, phải phơi,... 
Mọi người sẽ nghĩ mình lười nhưng thật ra giặt thảm yoga nó cực lắm. Phơi nó còn đuối hơn, mà tập khoảng 1 tuần là nó dơ lại. Nhưng nếu tập không có tác dụng, vậy mình tốn thời gian làm mấy trò đó làm gì?
Nên mình cứ tập thể dục 5 phút thôi.
Bạn nào muốn tập như mình thì bấm vào link này coi nhé (https://www.youtube.com/watch?v=jExWpS_xwgU&t=288s)
Tập xong, mình xuống dưới nhà, dọn dẹp chén bát chút đỉnh rồi lấy nước, coi qua danh sách to - do list. Nước đầy là lúc mình chải chuốt đầu tóc, đánh răng này nọ xong, mình vui vẻ lấy chìa khóa ra mở cửa rồi bước ra khỏi nhà.
Hẻm mình hãy còn ngái ngủ dù lúc đó đã là 7 giờ 20, tức 20 phút từ lúc mình dậy. Khóa cổng lại, mình đi bộ ra đầu hẻm với con iPhone 5 và chìa khóa trong tay. Đồ mình mặc vẫn y nguyên từ lúc mới dậy, nhưng nhìn qua cũng tương đối "casual", lịch sự nên thôi, thay làm gì :)
Ra hẳn ngoài hẻm mới thấy cảnh nhộn nhịp của Vườn Lài mỗi sáng mà mình không có cơ hội được thấy rõ, bởi nếu có nhìn cũng là nhìn từ trên xe máy lúc đi học mỗi sáng, quá nhanh để mình kịp cảm nhận nếp sống ấy. Sáng sớm phố nhộn nhịp đông vui, mấy cô, mấy chú ngồi cà phê chuyện trò về chuyện đời, chuyện yêu, chuyện việc,... Mình tính chụp ảnh nhưng sợ bị người ta bắt gặp, rồi người ta hỏi han đủ thứ, nên thôi, lặng lẽ ngắm và chụp từ xa vậy.


Đường ngoằn nghèo dẫn dần ra công viên, mấy đứa nhỏ tung tăng nô đùa, người lớn đá cầu, người già tập nhảy, múa đao. Thấy cảnh đó rồi biết đời còn đẹp lắm, mà sao mình cứ ngủ dậy trễ hoài vậy. 


Tạt vào một khu phố nhỏ, mấy cô bán bún bò, bán rau, thịt,... cũng bày hàng quán ra nơi vỉa hè, chờ khách tới. Tiếng rao hòa với tiếng xe cộ, làm cảnh càng nhộn nhịp hơn. Mấy anh phụ việc quán cà phê với nụ cười tươi rói phục vụ khách hàng, tiền tip rủng rỉnh. 


Sài Gòn có một nguồn năng lượng như vậy đó, Sài Gòn có pros cũng có cons, cũng có người này người kia. Khi bạn sống trong một xã hội siêng năng, ai cũng làm làm làm, thì tự dưng bạn cũng vậy. Biết là vẫn còn những nhân viên trễ việc, làm không tròn việc, nhưng liệu mình vì những người đấy mà không tuyên dương những anh, chị nhân viên khác sao. Cứ tích cực rồi đời sẽ đẹp thôi.


Đi vòng khu phố nhỏ vài lần nữa, mình rẽ ra đường lớn, tiếng xe nườm nượp, ai cũng hối hả. Một điều mình thích ở ngã tư là do mình chụp hình được. Nếu đèn đỏ, mình đứng chụp từ phía sau không ai thấy, mà nếu đèn xanh, người ta lao vút như tên, sao thấy mình chụp được.
Mấy quán trà sữa mở cửa trễ hơn mấy quán phở hay cà phê, có lẽ vì người ta ăn sáng xong mới có động lực uống trà sữa, chứ mới dậy uống trà sữa chắc nó bội thực mà rip.
Đi chán rồi, mình lại lần theo lối quen về nhà, mọi người dần dậy hẳn vì giờ là tầm 8 giờ. Nhà mình chỉ có ba mình dậy đang quét nhà, thấy mình về, ông không quên nở nụ cười rồi hỏi mình đi đâu đó. Mình cũng cười đáp lại chung chung là "đi vòng vòng". 
Đoạn mình xuống bếp, nấu bữa sáng rồi lên bàn viết blog như bạn đây. Dậy sớm mệt thiệt, nhưng giữa cái cám dỗ được ngủ thêm và cái cám dỗ của nắng sớm Sài Gòn, mình thà chọn nắng còn hơn.

Hôm nay bạn có thấy nắng 7 giờ không?

Tái bút: Bạn nào muốn coi nguyên bộ hình này thì lên web của mình nha: https://boisang1309.wixsite.com/lilyngo/photographs

9:19 AM - 13/07


Comments

Popular posts from this blog

#RT1: Boredom.

Chào bạn, những con người đang đọc blog của mình... <Chán> Mình viết bài viết này vào một buổi chiều đầu tháng 7, vào lúc chán nản chẳng muốn làm gì. Mùa hè cũng qua đi được nửa chặng đường, năm 2019 cũng dần qua đi.  Nhìn lại, mình cũng làm được nhiều, nhưng nhiêu đó sao vẫn còn ít quá, vẫn còn chưa đủ, nhưng trái ngược thay, mình chẳng muốn làm gì khi đang có thời gian như lúc này. Thời gian vẫn trôi mỗi giây, mỗi phút bạn còn sống. Khi có thời gian nhìn lại, rồi bạn mới thấy được không phải người yêu cũ của mình mà thời gian mới là thứ vô thường nhất. Thời gian mãi trôi, không bao giờ quay trở lại, dẫu bạn có làm gì: "Bạn có thể vặn kim đồng hồ lại về thời điểm trước đây 5 phút, nhưng bạn không thể trở về thời điểm của 5 phút trước đây. Bạn có thể quay ngược đồng hồ cát, nhưng bạn không thể, và mãi mãi không thể khiến thời gian trở lại, dẫu là một giây hay một phút đi nữa." Mình mệt mỏi và chán nản quá, ngay cả chính mình cũng chẳng biết nguy...

Self-development từ A-Z

Cũng hơn một năm rồi kể từ ngày mình "vô thức" bước lên con đường sElF dEvElOpMeNt vì một cú hích của cuộc đời mang tên "học đội tuyển". Thú thật thì hồi đó bản thân toy cũng chẳng mấy hay ho gì, suốt ngày làm m3m3l0rd câu like, than sao cái hệ thống giáo dục của Việt Nam nó tệ vậy, nước ngoài người ta như x như y như z. Nhớ lại hồi ấy, lòng không khỏi bồi hồi, sợ hãi bản thân của quá khứ. Mà thôi, bản thân mình của quá khứ thì vẫn là mình, mình nên vui vẻ chấp nhận và trở nên tốt hơn mỗi ngày.  Nay hoàn thành xong mớ deadline mệt nghỉ, tiện chia sẻ mọi ngừi cách để sống đẹp hơn, hạnh phúc hơn, thay vì vùi đầu trong buồn bã và vô vọng (như con Sang của trước đây).  Hơi dài nên gáng đọc nha. --- Lối sống của bạn là tập hợp n cái thói quen mỗi ngày của bạn, từ cách bạn thức dậy mỗi sáng đến cách bạn nhắm mắt ngủ mỗi tối (hoặc mỗi sáng đối với mấy all nighters). Vì vuậy, mấu chốt để đổi đời cơ bản là thay đổi thói quen của bản thân , bắt đầu từ những cái bui...

#RT2: Khi nào em hạnh phúc?

Trong những cái chi lấn cuộc đời mà mình tâm đắc, có một chân lí luôn đúng là: "Vào những lúc ta không ngờ nhất, hạnh phúc sẽ xuất hiện" Đầu tiên để mình kể cho các bạn nghe một câu chuyện hen. Trong câu chuyện đó cho mình xin phép được xưng là mị. ------- <Chuyện của mị> Kể từ cái hồi mị vào cấp 2, tức là năm 2016 đến giờ, nhà mị không đi đâu chơi ngoài thành phố Hồ Chí Minh, điều đó làm mị phát ngấy. Bao giờ hè đến, mị cũng mong được một lần ra khỏi thành phố, để đi nơi đâu đó, dẫu là 1, 2 ngày thôi cũng được. "Mị còn trẻ, mị muốn đi chơi, thanh xuân sao lại phải nghỉ ngơi. Hoa ban trắng trên nương chớm nở đẹp như tâm hồn em còn ngây thơ". Đã là hè năm 2019 rồi, ước mơ của mị vẫn chưa thành hiện thực. Đầu hè đến cuối tháng 6, mị không một ngày không mơ ước được chui ra khỏi cái lồng sắt của Jane Eyre version thành phố Hồ Chí Minh "thân yêu". Hè mà lên trường rồi về nhà không, mị chán lắm rồi. Mị của hồi xưa bị giam cầm còn đi được th...