Mỗi khi mình viết blog, mình thường hay suy nghĩ về những độc giả của mình. Có người đọc blog này lúc cuộc đời vui tươi, lúc "high". Có người đọc trong khi lòng đầy rẫy những nỗi buồn. Có người đọc trong khi deadline chực chờ dí, như mình vậy. Nhưng hầu hết các bạn đọc, không phải ai cũng hài lòng với cuộc sống của mình.
Lòng tham con ngừi là vô đáy, khi người ta có được thứ này, người ta lại muốn có được thứ khác, và những thứ khác nữa. Nhưng một điều mà họ sẽ không bao giờ có được là sự biết ơn, hay "gratefulness". Đã có bao giờ bạn tự cảm thấy biết ơn, đã bao giờ bạn "be grateful" chưa? Có lẽ vài ba lần, mỗi ngày, chưa bao giờ, tùy người tùy cảnh. Nghe thoáng qua có vẻ đơn giản, nhưng thực ra, biết ơn là một phần lớn quyết định bạn có hạnh phúc, có bung lụa nổi hay không.
Dù hôm nay là một ngày tồi tệ đến đâu, dù là bạn lỡ ngủ lố 30 phút rồi bị trễ học, quên mang chìa khóa đi làm, bị sếp la, bị cô la, bị vở chửi, bị tùm lum các thứ, trước khi đi ngủ hãy làm động tác này giùm mình với. Nhắm mắt lại và hãy nói với mình, với đời rằng: "I'm grateful".
Nếu bạn ngại nói to ra, mọi người tưởng mình tự kỉ thì nói thầm cũng được. Sau khi nói xong, bạn nên suy nghĩ về những điều tốt đẹp xảy đến với mình. Tuy nó tệ đến đâu thì chắc chắn vẫn có vài điều bạn có thể grateful được.
Mình cảm thấy biết ơn vì sáng nay mình dậy mình còn được thở bằng 2 lá phổi của mình, chứ không phải bằng ống dẫn khí như những người khác...
Mình cảm thấy biết ơn vì mình có chỗ ăn, chỗ ngủ, không phải lang thang vất vưởng ngoài đường như một số người kém may mắn hơn mình...
Mình cảm thấy biết ơn vì mình còn trẻ, còn sức lực để viết blog và để làm những điều mình thích, giúp đỡ mọi người.
Mình cảm thấy biết ơn vì nhiều thứ lắm, cuộc đời hôm nay muốn chơi lớn với mình, làm mình vật vã lắm luôn. Nhưng đời à, cảm ơn bạn, vì tất cả...
Be grateful.
6:33 PM
Comments
Post a Comment