Skip to main content

Working against the clock

24/12/19
Tối.
Mình nhìn vào cái màn hình máy tính, tâm trạng hững hờ.
Mai là đến hạn nộp bài, mà cái video mình làm cả mấy ngày mới xong mỗi cái opening dài 30 giây hơn...
Bất lực.
Mình thở dài.
Rồi lại nhìn vào màn hình xa xăm, suy nghĩ liệu mình có thể sống sót được hay không, có thể ngủ yên giấc được hay không, trong khi deadlines vẫn còn treo lơ lửng trên đầu.
Giờ thức cũng chả làm được gì, mình viết blog (khá qua loa ;_;) rồi đi ngủ.
25/12/19
Trưa.
Mình vác cái laptop lên lớp, chân bước từng bước đau đớn vì hệ quả của việc bật xa ngày hôm trước và vì cảm giác deadlines đang dí sát phía sau mình.
Mình quyết định rồi, bằng sống bằng chết, mình cũng phải thắng nó.
Mấy bạn trong đội tuyển cũng dễ thương, ngoài phụ mình làm mấy cái clip (tui là Filmora hong cho chèn vô á...), cũng động viên mình, mua giùm mình ly nước, nhờ vậy mà stress cũng vơi đi ít nhiều.
Mình ngồi đó đối diện bàn giáo viên, set up cái chỗ làm việc.
Điện thoại bật 3G cắm sạc.
Máy tính cũng cắm sạc và kết nối 3G của điện thoại.
Mình mở nhạc nhẹ, lofi jazz gì đó, rồi bắt tay vào làm.
Nhìn mình rất bình tĩnh, rất chill, nhưng trong lòng mình đang ào ào sóng vỗ. Liệu hong xong deadlines sẽ phải làm sao, 5 giờ là phải nộp, mà bây giờ đã 2 giờ rồi, trong tay chẳng có gì ngoài mớ app crack dạo và những thứ random của cuộc sống, phải làm sao, phải làm sao?
Lúc đó, mình cũng ngộ ra được chân lí của cuộc đời, rằng con người hơn nhau không phải ở chỗ làm được bao cái video cho đời, mà là lúc deadlines không có gì trong tay, họ bình tĩnh được bao nhiêu.
Mình không chill tí nào, mình chilled thì đúng hơn.
Bọn bạn mình hay chọc mình "dating" với deadlines, vì xuân hạ thu đông bốn mùa deadlines nó cứ bám vào cổ.
Thi học kì xong, mọi người chơi thì mình ngồi edit.
Chuẩn bị đi chơi, mình ngồi ở đây ôn IELTS trong tâm trạng thấp thỏm, chẳng biết sống chết như thế nào, niềm tin vào ngày mai ra sao.
Nhưng cũng chẳng thể phủ nhận rằng deadlines là cái giúp mình phát hiện ra cái năng suất tiềm ẩn của bản thân mà lâu nay cơ thể tích tụ khi trì hoãn. Deadlines cũng là thứ động lực ghê gớm giúp mình lao ngay vào cái máy để gõ gõ, nhập nhập. Deadlines, chung quy là tất cả.

Ban đầu mình chẳng thích cái "relationship" này chút nào.
Nhưng mà deadlines ơi, nếu lỡ quen rồi chắc quen luôn đi, có thể quen đến hết cuộc đời cũng được...

Nhưng đừng ép mình quá. Mình quạo.

Dear future.
Please be gentle with me.

Soang.
25.12.19
9:48PM

Comments

Popular posts from this blog

#RT1: Boredom.

Chào bạn, những con người đang đọc blog của mình... <Chán> Mình viết bài viết này vào một buổi chiều đầu tháng 7, vào lúc chán nản chẳng muốn làm gì. Mùa hè cũng qua đi được nửa chặng đường, năm 2019 cũng dần qua đi.  Nhìn lại, mình cũng làm được nhiều, nhưng nhiêu đó sao vẫn còn ít quá, vẫn còn chưa đủ, nhưng trái ngược thay, mình chẳng muốn làm gì khi đang có thời gian như lúc này. Thời gian vẫn trôi mỗi giây, mỗi phút bạn còn sống. Khi có thời gian nhìn lại, rồi bạn mới thấy được không phải người yêu cũ của mình mà thời gian mới là thứ vô thường nhất. Thời gian mãi trôi, không bao giờ quay trở lại, dẫu bạn có làm gì: "Bạn có thể vặn kim đồng hồ lại về thời điểm trước đây 5 phút, nhưng bạn không thể trở về thời điểm của 5 phút trước đây. Bạn có thể quay ngược đồng hồ cát, nhưng bạn không thể, và mãi mãi không thể khiến thời gian trở lại, dẫu là một giây hay một phút đi nữa." Mình mệt mỏi và chán nản quá, ngay cả chính mình cũng chẳng biết nguy...

Self-development từ A-Z

Cũng hơn một năm rồi kể từ ngày mình "vô thức" bước lên con đường sElF dEvElOpMeNt vì một cú hích của cuộc đời mang tên "học đội tuyển". Thú thật thì hồi đó bản thân toy cũng chẳng mấy hay ho gì, suốt ngày làm m3m3l0rd câu like, than sao cái hệ thống giáo dục của Việt Nam nó tệ vậy, nước ngoài người ta như x như y như z. Nhớ lại hồi ấy, lòng không khỏi bồi hồi, sợ hãi bản thân của quá khứ. Mà thôi, bản thân mình của quá khứ thì vẫn là mình, mình nên vui vẻ chấp nhận và trở nên tốt hơn mỗi ngày.  Nay hoàn thành xong mớ deadline mệt nghỉ, tiện chia sẻ mọi ngừi cách để sống đẹp hơn, hạnh phúc hơn, thay vì vùi đầu trong buồn bã và vô vọng (như con Sang của trước đây).  Hơi dài nên gáng đọc nha. --- Lối sống của bạn là tập hợp n cái thói quen mỗi ngày của bạn, từ cách bạn thức dậy mỗi sáng đến cách bạn nhắm mắt ngủ mỗi tối (hoặc mỗi sáng đối với mấy all nighters). Vì vuậy, mấu chốt để đổi đời cơ bản là thay đổi thói quen của bản thân , bắt đầu từ những cái bui...

#RT2: Khi nào em hạnh phúc?

Trong những cái chi lấn cuộc đời mà mình tâm đắc, có một chân lí luôn đúng là: "Vào những lúc ta không ngờ nhất, hạnh phúc sẽ xuất hiện" Đầu tiên để mình kể cho các bạn nghe một câu chuyện hen. Trong câu chuyện đó cho mình xin phép được xưng là mị. ------- <Chuyện của mị> Kể từ cái hồi mị vào cấp 2, tức là năm 2016 đến giờ, nhà mị không đi đâu chơi ngoài thành phố Hồ Chí Minh, điều đó làm mị phát ngấy. Bao giờ hè đến, mị cũng mong được một lần ra khỏi thành phố, để đi nơi đâu đó, dẫu là 1, 2 ngày thôi cũng được. "Mị còn trẻ, mị muốn đi chơi, thanh xuân sao lại phải nghỉ ngơi. Hoa ban trắng trên nương chớm nở đẹp như tâm hồn em còn ngây thơ". Đã là hè năm 2019 rồi, ước mơ của mị vẫn chưa thành hiện thực. Đầu hè đến cuối tháng 6, mị không một ngày không mơ ước được chui ra khỏi cái lồng sắt của Jane Eyre version thành phố Hồ Chí Minh "thân yêu". Hè mà lên trường rồi về nhà không, mị chán lắm rồi. Mị của hồi xưa bị giam cầm còn đi được th...