Skip to main content

being forgetful and being forgotten

người ta sợ nhiều thứ.
người ta sợ chết, sợ ma, sợ hết tiền, sợ người mình thích không thích mình,...
mình không sợ chết, không sợ ma, cũng chẳng sợ hết tiền.

cái mình sợ là sợ quên lãng điều gì đó đã từng là một phần kí ức của mình, và sợ bị người khác quên lãng.

nói về sợ quên lãng trước đã.
có những thời điểm trong cuộc đời mà mình cực kì cuồng một cái gì đó, thứ đó đã từng là tất cả đối với mình, là cái mà mình phải chiến đấu cả xương máu, thời gian và công sức vì nó.
nhưng vì những biến cố bất ngờ trong đời, mình không còn quan tâm đến việc đó nữa, và rồi mình quên.
cũng có những người mà mình đã coi là cả thế giới.
có những đứa bạn hồi xưa cứ tưởng là BFF, nhưng rồi sau ngày bế giảng chẳng ai còn nhớ ai, chẳng đứa nào về trường.
chẳng rõ là họ có còn nhớ đến mình hay không, có biết là mình đôi lúc vẫn thầm nghĩ đến hay không, mình vẫn mong sao sẽ có ngày nào đó, tụi mình sẽ gặp ở đâu đó trên đường đời.

còn về việc sợ bị lãng quên, hay hội chứng "athazagoraphobia", cái này nhiều người mắc chứ không phải mình mình.
người ta thường nghĩ về điều này khi đối diện với cái chết, hoặc ngồi bâng quơ suy nghĩ về một mai khi mình không còn nữa.
khi mình chết đi rồi, liệu mình có được nhớ đến?
khi mình chết đi rồi, liệu có ai còn nhắc đến tên mình, có ai còn nhớ mình thích làm những gì, tuyệt vời như thế nào, đau khổ ra sao hay không?
người ta nói con người chết ba lần:
  • lần 1 là khi tim ngừng đập, điện tâm đồ là một đoạn thẳng, không còn gập ghềnh lên xuống.
  • lần 2 là khi mọi người quên lãng mình, và không còn ai nhắc đến mình nữa.
  • lần 3, cũng là lần cuối cùng... là khi người cuối cùng từng biết mình ra đi, mang theo những hiểu biết về mình vào chốn hư không, không còn ai có thể biết đến mình nữa.
không những sợ bị quên lãng khi ra đi, mình cũng sợ bị quên lãng khi đang còn sống.
có những người đã từng cùng mình khám phá nhiều điều, chu du nhiều nơi, nhưng khi gặp lại vẫn là câu nói: "Xin lỗi, nhưng bạn/ em/ chị là ai vậy?"
mình cảm thấy bị tổn thương ghê gớm.
nhưng có lẽ đời là vậy, mình nhớ người ta, chưa chắc người ta nhớ mình.
mình thích người ta, chưa chắc người ta thích mình.
có những phần trong cuộc đời mà tụi mình kiểm soát được, nhưng cũng có những phần mà tụi mình đành phải bất lực, đành phải ráng chấp nhận.

vì đôi khi, có những điều là không thể.

Soang.
13/01/20
9:34 PM

Comments

Popular posts from this blog

The art of making people smile.

Suốt bao nhiêu năm sống trên trái đất này, thế là năm nay mình đã quyết định tỏ lòng biết ơn. Mình lên một cái list dài thiệt dài cỡ 30 người hơn đã giúp mình làm nên năm 2019, edit, chỉnh sửa cả ngày rồi tối đi chúc, hi vọng mình thêm được điều gì đó tốt đẹp cho ngày xuân đầu năm của họ. Sau một hồi, mình nhận được một loạt tin nhắn từ người thân khắp phương, cảm thấy mình đã làm được một việc có ích cho đời. Người chị quen qua Facebook đang du học ngạc nhiên, vì hong ngờ rằng mình nhớ đến chị ấy. Hay 4 anh em trong nhà mà lâu nay mình không nói lời nào, nay lại thấy mình gửi, cảm ơn mình rất nhiều. Hay những đứa bạn thân lâu ngày không nói chuyện, cũng bất ngờ không kể xiết vì mình nhớ đến tụi nó. Làm xong rồi, mình cảm thấy như nào nhỉ? Nói chung là vui. Vui vì mình đã giúp ai đó có được niềm vui mới vào năm mới này, một khởi đầu tốt đẹp cho họ để tiếp bước trong năm 2020. Soang. 1.1.20 12:00AM 

Khắc đưa mình lại gần nhau

Mới đó mà 5 phút rồi, nhanh thật - Bạn vẫn tự nhủ mình mỗi bữa sáng Mới đó mà nửa tiếng rồi - Bạn vẫn thầm nghĩ khi lướt mãi trên timeline bất tận của Facebook. Mới đó mà một ngày rồi - Bạn leo lên giường khi còn dang dở việc nay, việc đây Mới đó mà một tuần rồi - Bạn cũng chưa làm được điều gì mới Mới đó mà một tháng, một năm trôi qua, bạn cũng chẳng làm được gì ngoài niềm đam mê facebook bất diệt. Rồi mai đó, sao nhanh quá hết một đời người. Thời gian là vô giá, vô giá hổng có nghĩa là rẻ đến mức hông có giá, mà là vì nó giá trị quá, không gì có thể đánh đổi được, thời gian vẫn trôi mỗi phút, mỗi khắc bạn còn sống.  “Hỡi thanh niên, hãy bán cho tôi một năm tuổi trẻ, tôi sẽ trả cho bạn một tỉ đô xanh” – Cố Thủ tướng Singapore Lý Quang Diệu từng phát biểu về giá trị của tuổi trẻ. Thứ quý giá nhất mà bạn có được khi ở ngưỡng cửa 20 chính là thời gian, theo sau là sức lực để có thể theo đuổi những gì mình muốn, làm nên những điều tuyệt vời. Đáng buồn thay, đâu đó vẫn...