Skip to main content

Lâu lâu thấy đời dễ thương.

Lâu.
Lâu lắm luôn rồi ấy, mình mới tìm được một điều mình đã mất.
Chẳng phải đồ đạc hay cảm xúc gì, đơn giản là mình tìm lại được chính mình.
Cũng đã gần 1 năm kể từ ngày mình nhảy vô nồi lẩu mang tên "self - development" với đủ thư gia vị từ work out, đến đọc sách này nọ, mình cứ mãi để gia vị thấm vào mình, mà quên mất rằng cái "chất" của mình dần trôi đi mất.
Mình so sánh mình với người khác, rồi chẳng hiểu bản thân mình sai chỗ nào, rõ ràng đã cố tự tin như người ta, cố dậy sớm rồi copy 69% những phẩm chất tốt đẹp mà người ta có. Mình tốn mất một năm để nhận ra rằng người ta, tốt đẹp không chỉ ở phẩm chất, Youtuber mà mình ái mộ đó, blogger mà mình cực kì ưng đó, đẹp đẽ từ trong ra ngoài chỉ vì một điều: Họ là chính họ.
Đó cũng là lúc mà mình nhận ra câu trả lời cho những vấn đề phức tạp của mình hóa ra lại rất đơn giản. Rằng mớ câu từ mình cố ép mình hấp thu bấy lâu nay cũng chẳng có tác dụng gì. Và mình nhận ra chẳng ích gì ráng biến mình thành người khác, làm gì hay mà mình không vui thì cũng chẳng có ích lợi gì.
Thấy người ta tập yoga, mình cũng ráng tập, mất tận 10 tháng để mình nhận ra yoga không có lỗi, mình cũng chẳng có lỗi, lỗi là do tụi mình HONG HỢP NHAU. Và mình cũng hiểu rằng để duy trì cái thói quen tốt đẹp mà bạn muốn, chìa khóa là BẠN PHẢI THÍCH NÓ, phải tận hưởng từng phút giây bạn làm nó, thì bạn mới có thể "make it stick", hay nói cách khác là duy trì nó được.
Cuộc đời sẽ đơn giản hơn rất nhiều, nếu biết được cái gì cần giữ, cái gì cần bỏ, cái gì cần quan tâm, và cái gì nên mặc kệ.
---
Quay lại ngày hôm nay xíu, mình đào lại 2 quyển Hán ngữ nằm sâu trong tủ, tải vài app dạy tiếng Trung về học. Đã hơn 10 tháng rồi mình mới quay lại bài đầu tiên (10/06/19 - 03/03/20). Cảm xúc lâng lâng khó tả khi vượt qua sự lười của bản thân. Tự tìm cho mình cái tên in Chinese, rồi ngạc nhiên khi nhận ra nó trùng tên với nhân vật trong truyện đam mẽo. Máu manhua trỗi dậy, cảm xúc bây giờ nói thật high quá là high.

Kết ở đây hơi cục súc nhưng mà mình hết ý để nói rồi, chỉ biết là giờ đang vui lắm, vì reunion với chính mình sau 1 năm xa cách.

7:57PM
03/03/20

Comments

Popular posts from this blog

#RT1: Boredom.

Chào bạn, những con người đang đọc blog của mình... <Chán> Mình viết bài viết này vào một buổi chiều đầu tháng 7, vào lúc chán nản chẳng muốn làm gì. Mùa hè cũng qua đi được nửa chặng đường, năm 2019 cũng dần qua đi.  Nhìn lại, mình cũng làm được nhiều, nhưng nhiêu đó sao vẫn còn ít quá, vẫn còn chưa đủ, nhưng trái ngược thay, mình chẳng muốn làm gì khi đang có thời gian như lúc này. Thời gian vẫn trôi mỗi giây, mỗi phút bạn còn sống. Khi có thời gian nhìn lại, rồi bạn mới thấy được không phải người yêu cũ của mình mà thời gian mới là thứ vô thường nhất. Thời gian mãi trôi, không bao giờ quay trở lại, dẫu bạn có làm gì: "Bạn có thể vặn kim đồng hồ lại về thời điểm trước đây 5 phút, nhưng bạn không thể trở về thời điểm của 5 phút trước đây. Bạn có thể quay ngược đồng hồ cát, nhưng bạn không thể, và mãi mãi không thể khiến thời gian trở lại, dẫu là một giây hay một phút đi nữa." Mình mệt mỏi và chán nản quá, ngay cả chính mình cũng chẳng biết nguy...

The art of making people smile.

Suốt bao nhiêu năm sống trên trái đất này, thế là năm nay mình đã quyết định tỏ lòng biết ơn. Mình lên một cái list dài thiệt dài cỡ 30 người hơn đã giúp mình làm nên năm 2019, edit, chỉnh sửa cả ngày rồi tối đi chúc, hi vọng mình thêm được điều gì đó tốt đẹp cho ngày xuân đầu năm của họ. Sau một hồi, mình nhận được một loạt tin nhắn từ người thân khắp phương, cảm thấy mình đã làm được một việc có ích cho đời. Người chị quen qua Facebook đang du học ngạc nhiên, vì hong ngờ rằng mình nhớ đến chị ấy. Hay 4 anh em trong nhà mà lâu nay mình không nói lời nào, nay lại thấy mình gửi, cảm ơn mình rất nhiều. Hay những đứa bạn thân lâu ngày không nói chuyện, cũng bất ngờ không kể xiết vì mình nhớ đến tụi nó. Làm xong rồi, mình cảm thấy như nào nhỉ? Nói chung là vui. Vui vì mình đã giúp ai đó có được niềm vui mới vào năm mới này, một khởi đầu tốt đẹp cho họ để tiếp bước trong năm 2020. Soang. 1.1.20 12:00AM 

Có những người thầm lặng...

Giờ này, theo kế hoạch, đáng lẽ mình phải soạn hành lí và đi ngủ sớm nhưng mình chưa làm gì cả. Mình ngồi đây để ráng ghi cái blog mà mình nhất-định-phải-ghi trước ngày đi. Chuyện là vầy, hôm nay mình đi học về dưới cái nắng gắt của trời Sài Gòn thì thấy có bác kia đang ngồi xe lăng và quét lá trên vỉa hè. Đây hem phải là lần đầu tiên mình thấy bác, mọi khi mình thấy bác, bác thường ngồi trên xe lăn và đọc báo, mặt cười hiền từ, vui vẻ, trò chuyện cùng mấy ông bạn hữu lâu lâu hay qua nhà.  Đây là lần đầu tiên mình thấy bác quét lá, hành động nhỏ thôi nhưng sao mình lại thấy ấm lòng, trong người bác có một nỗ lực gì đó, bác không muốn người khác thương hại vì cái chân tàn tật. Lí do chân bác tàn tật ư, mình cũng không biết. Có thể là do tai nạn, do lửa đạn chiến tranh để lại nơi bác. Nhưng dù bất kể là lí do gì, mình cũng nể bác vì đơn giản bác là một người nghị lực trong cuộc sống. Dù mất đi chân nhưng vẫn nở nụ cười, vẫn yêu đời và giúp đời. Hình ảnh bác quét lá nơi ấy vẫn ...