Mỗi khi mình viết blog, mình thường hay suy nghĩ về những độc giả của mình. Có người đọc blog này lúc cuộc đời vui tươi, lúc "high". Có người đọc trong khi lòng đầy rẫy những nỗi buồn. Có người đọc trong khi deadline chực chờ dí, như mình vậy. Nhưng hầu hết các bạn đọc, không phải ai cũng hài lòng với cuộc sống của mình. Lòng tham con ngừi là vô đáy, khi người ta có được thứ này, người ta lại muốn có được thứ khác, và những thứ khác nữa. Nhưng một điều mà họ sẽ không bao giờ có được là sự biết ơn, hay "gratefulness". Đã có bao giờ bạn tự cảm thấy biết ơn, đã bao giờ bạn "be grateful" chưa? Có lẽ vài ba lần, mỗi ngày, chưa bao giờ, tùy người tùy cảnh. Nghe thoáng qua có vẻ đơn giản, nhưng thực ra, biết ơn là một phần lớn quyết định bạn có hạnh phúc, có bung lụa nổi hay không. Dù hôm nay là một ngày tồi tệ đến đâu, dù là bạn lỡ ngủ lố 30 phút rồi bị trễ học, quên mang chìa khóa đi làm, bị sếp la, bị cô la, bị vở chửi, bị tùm lum các thứ, trước khi đi ...